Giới thiệu chùm Thơ tự do.
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm

*****
Đồi mây!
Chiều ngã về đây, lưng chừng phố núi
Người mang theo một nắm cỏ thơm
Thoáng đưa những hương rừng sót lại
Cuối triền mây heo hắt gió nồm
Em ngẩng mặt trông chừng nắng lạ
Lướt về qua tấm áo mỏng manh
Ta níu giữ nồng nàn vết cỏ
Tiếng cười Em trong trẻo yên lành
Trên dốc vắng chiều sương tĩnh lặng
Người đưa tay nâng cánh chim Trời
Những em bé mắt đen lay láy
Nhặt cánh đào lả tả rơi rơi
Chiếc khèn lá trên môi lữ khách
Réo rắt vang Lìm Thái cuối mùa
Người đi giữa bản làng trầm mặc
Nhớ nụ cười cô gái thôn xưa
***
Nửa mảnh mù sương
Có tiếng hoàng trì đêm trăng
Trùng hoang ngoài xa nín lặng
Mùa xoan đào trên vách nắng
Cheo leo nửa cánh nhạt nhòa
Tiếng chim ùa về nơi xa
Tịch liêu chiều ôm khói đốt
Mảnh đồng trên không xám biếc
Ngọn cỏ lay lắt tro tàn
Hoa nở rồi hoa rơi tan
Trở về miền xa cát bụi
Người nương nhờ trong áo mới
Trăm năm rồi cũng úa nhàu
Thời gian qua mau, qua mau
Những mùa tàn phai tịch lặng
Cõi thu vàng hiu hắt nắng
Loang nửa vết hồn đơn côi
Và Em đi qua nơi Tôi
Qua những ngày vàng xác lá
Triền thu Trời giăng đồi lạ
Quên mảnh lưng chừng khói sương
*****
Mộng trần
Đã mấy bận bụi trần lấm gót
Ta đi qua ngã rẽ sa bàn
Nâng chén đắng uống đời than khóc
Rệu rã buồn man mác thiên can
Mắt huyền say, gã khờ chệnh choạng
Nghe liêu trai thoáng tiếng bông đùa
Người thiên cổ xa bờ thành quách
Bỏ cuộc tình neo bến sông xưa
Ngày tháng chết theo niềm khờ dại
Hồn loanh quanh lối mộng chương đài
Tà áo mộc lấm hoen gió tuyết
Rơi xuống đời niệm khúc phôi phai
Em thương tôi về qua thềm cũ
Ngắm màu loang huyết dụ hoa hồng
Mềm rũ những cánh buồn theo gió
Khói hương tàn trên bến nhà không.
*****
Tản mạn chiều cuối năm!
Cành bạch ngọc nở hoa trong gió
Họa bóng chiều loang mảnh khói sương
Người đi qua phố lòng bỏ ngõ
Xuân đã về qua giữa phố phường
Chiếc áo hong khô đời lạnh lẽo
Những khoảng buồn dâng lên hắt hiu
Quang gánh ngày trưa tàn năm cuối
Thương một phận người trong nắng xiêu.
Chiều rơi chút lạnh mùa năm cũ
Trên khoảng sân gầy tay ấp ủ
Gió mơ ngày đến ngóng tìm trăng
Lặng lẽ chờ mong người lữ thứ
Có đặng xuân về qua bến giăng
Em nâng chén ngọc chiều cuối năm
Ngoài cửa mây trôi dài vạn dặm
Xuân chầm chậm bước như muốn hỏi
Em có nhớ người qua phố thăm!
****
Lạc chiều!
Nhánh rạ trong mưa héo hững hờ
Phơi tàn khúc chiếc những mành trơ
Mùi đất hoang vu nồng thoang thoảng
Chiều tịch hồng hoang dạ thẫn thờ
Gió theo mấy hướng gió về đâu
Người đứng trầm ngâm nhặt nỗi sầu
Trời buông lơ đãng màu biên biếc
Cho kẻ lạc đường nhớ phố sâu
Đời rộng mênh mang, đường cuối nẻo
Lữ khách xa quê nghe hắt hiu
Vọng tiếng đàn xưa chờ góc cũ
Tự hỏi lòng ai có nhớ nhiều?...
********
Xuân đoàn viên.
Nàng xuân về thắm lụa đào
Ngẩn ngơ cánh gió bay vào vườn hoa
Họa vào mấy bận thi ca
Ngủ quên giữa cội mai già ắng yên
Tình xuân ngẫm thật an nhiên
Theo người quang gánh chợ phiên giữa chiều
Những đôi cánh én liêu xiêu
Bay vào Trời mộng những chiều tàn canh
Ngày xuân trong tiết yên lành
Nghe đàn chim nhỏ quẩn quanh góc Chùa
Xuân về bên mái nhà thưa
Mẹ đang gói bánh lá dừa nóng thơm
Tan rồi mưa bão đầu hôm
Ẩn trong những cánh gió nồm khẳng khiu
Ngày Xuân năm mới thương yêu
Tết đoàn viên đến trao nhiều tình thân!
*******
Mộng chiều Xuân
Chòm sương lạnh phủ dầy trên cánh gió
Lá mai nâu hé mở lẫn búp tròn
Màu mây trắng quẩn quanh chiều tháng Chạp
Dãy đất trồng thơm ngát những mầm non
Nghe xuân qua trên những chồi lộc biếc
Áo thiên thanh môi thắm thiết rạng ngời
Em trong nắng đẹp như vầng tinh tú
Hoa mỉm cười gieo mộng tuổi đôi mươi
Xuân bình yên đã len vào cửa nhỏ
Mùi trầm hương lan tỏa ấm gian nhà
Mẹ vào bếp nhóm than hồng đốt lửa
Khói cuộn tròn theo chái lá bay xa
Xuân quê hương về trên những ngàn hoa
Là xuân ấm bao mảnh đời xa xứ
Xuân cho cô thiếu nữ tuổi mơ đầu
Cây đào nhỏ trổ hoa hồng biên biếc
Đẹp trong ngần xanh miết những nương dâu
Ta đón lấy ngày Xuân chiều dịu nắng
Góc phố quen đon đả những tiếng cười
Đâu đây có những tâm hồn thi sĩ
Họa lên dòng thơ mộng của Xuân tươi.
***
Lạc giữa mùa Đông
Tháng 12 lặng về qua khung cửa
Ngày của gió và những nỗi buồn một nửa
Reo rắt nhau về trên những dòng ca
Những chớm sương nồng rơi bám vào nhánh lá
Lạnh âm âm, mờ mịt khung cửa kính ven đường
Người qua người, đâu đó ở muôn phương
Kéo tay nhau cùng về xóm Đạo
Nơi nhà thờ của người Thiên Chúa giáo
Hát đồng ca trong gương mặt trang nghiêm
Mùa đông rơi trên những bậc thềm
Những cây thông xanh, những món quà vàng đỏ
Trang hoàng lộng lẫy trên dãy phố, cửa hàng
Những chiếc áo khoác thênh thang
Những dãy đèn lóng lánh
Tỏa lan trong chiều lạnh
Nằm đong đưa thu hút mắt người
Có một cô bé nhỏ nhắn xinh tươi
Với vạt tóc mai bên tai lõa xõa
Lướt qua mắt tôi rồi dừng chân yên ả
Cô bé nhìn sang khung cửa kính bên đường
Đôi mắt lấp lánh ánh đèn buông
Mái tóc thả ru êm
Và dáng người mong manh, thùng thình trong áo khoác
Tôi lặng im theo đôi mắt cô khẽ hát
Bài tình ca mùa đông, ấm áp mơ hồ
Một chiếc cà-rem bốc khói ngây ngô
Một bịch kẹo bông gòn trắng xóa
Một gói bắp rang thơm lạ
Một bầu Trời tuổi thơ êm ả
Lướt qua tầm mắt, trong lòng bàn tay
Và đôi mắt vẫn nhìn mê say
Nơi những cây thông xanh nằm sau cửa kính
Có ông già Noel vác quà lỉnh kỉnh
Giữa những bông tuyết tròn đầy
Và bầy tuần lộc đang bay
Đến tặng quà trẻ em bằng đường ống khói
Ánh mắt trẻ con mong đợi
Giữa đêm mùa đông, nhộn nhịp Sài Gòn
Lơ lửng mảnh tình trên nhánh thông non
Người qua lại giữa lạnh mềm phố xá
Sau những ánh đèn rọi soi bao người lạ
Cô gái nhỏ với đôi mắt trong veo
...vẫn nhìn sang hướng đó
Đôi môi thắm đỏ
Khẽ nở nụ cười
Và tôi cũng buông lơi
Những lời ca vụn dại,
Trong một đêm mùa đông hoang hoải
Lạc giữa đôi mắt Sài Gòn…
********
Lạc giữa chiều Thu
Mưa rơi giữa ngọn chiều thu
Ngã nghiêng mảnh áo bay vào nhà thưa
Tóc mây ướt giữa cơn mưa
Ngủ trong tiềm thức vỗ trưa giấc nồng
Thu về qua bến chợ đông
Ngẩn ngơ lạc cõi mây hồng ngã nghiêng
Cốc tình trao chẳng màn duyên
Giữa đường gánh chút muộn phiền thoáng qua
Thảnh thơi nửa mảnh chiều tà
Đổi phường đen bạc chỉ dăm ba đồng.
*******
Thủy Mặc buồn.
Mấy bận người về có nhớ đâu
Nắng rơi thềm cũ rũ mưa ngâu
Chiếc cầu ô Thước buồn tháng Sáu
Ngưu Lang Chức Nữ giữ thương sầu
Mây nước buồn trăng khói lững lờ
Thuyền về bến Hạ vấn vương tơ
Nhả cõi tằm ăn đời mộng dệt
Nhạt nhòa môi thẫm lệ hững hờ
Thương trúc liễu buồn dưới nắng mai
Ngày qua ngày lại, phố nhớ ai
Ngâm khúc tiêu dao đời bỏ nửa
Rượu này vơi cạn mảnh tình say
*********
Lặng!
Hoàng hôn về phía mặt Trời
Bỏ quên một chút chơi vơi nắng chiều
Nghe trong mấy cõi tịch liêu
Giữa lòng phố nguyệt đôi điều tiếc thương
Vành trăng nghiêng ngã bên đường
Trôi theo cánh nhạn về phương thanh bình
Dốc lòng ru những lặng thinh
Mà đan gối chiếc cho mình với ta
Chiều rơi mấy mảnh hoàng hà
Gửi vào giấc mộng nam kha cuối mùa!
********
Mưa!
Mưa trên miền hoang sơ
Rơi trong chiều cô tịch
Thời gian như trầm tích
Phủ một lớp bụi dầy
Người đi qua cơn say
Ghé vai nhau vụn dại
Tìm một chiều hoang hoải
Lấp đầy những bàn tay
Mưa trên thành đêm nay
Rụng rơi vài chiếc lá
Chiếc rơi vào ghế đá
Nằm im lặng lạnh lùng
Chiếc rơi trên dòng sông
Trôi lạc theo con nước
Bỏ quên đời bạc nhược
Rồi sẽ hóa hư vô
Mưa đêm nay mơ hồ
Phủ trên tòa tháp nhọn
Ướt lòng con phố lớn
Người cũng lạnh lưng chừng
Người đâu là người dưng
Lướt qua nhau vội vã
Mưa ướt mềm phố xá
Trôi theo cả mùa thương.
***
Lửng lơ
Ta trao em nửa cành hồng
Ngẩn ngơ tay rũ tang bồng rong chơi
Gió heo may cũng thảnh thơi
Thuyền trăng rọi bóng sân phơi bạc màu.
Ai ngờ em chẳng còn đâu!
Chốn xưa hoa nở, qua cầu gió bay...
Thương cho một tấm thân này!
Mấy mùa mưa nắng héo gầy tâm can,
Dấu chân lạc bước giữa đàng
Thương đôi cánh nhạn ngổn ngang góc Trời.
Giá như ngày ấy đừng vơi
Một nửa tâm thức ở nơi tư nghì
Nhìn qua đã lỡ xuân thì,
Mối tình đứt đoạn còn gì nữa đâu!
Đưa tay hứng giọt mưa ngâu
Giật mình tỉnh giấc mê đầu ngủ ngoan.
Đoá hoa hồng đã phai tàn
Mảnh thương ghép lại đa đoan phận người.
Đem linh hồn cũ ra phơi
Ước cho nắng cạn như cơi đựng trầu.
Góp tình xưa bỏ vào nhau
Dẫu thời gian có úa nhàu, lạc, tan
Hôm nay phiền muộn đi hoang
Lửng lơ nửa mảnh buồn mang về Trời.
***
Vớt Trăng
Đưa tay vớt lấy ánh trăng
Ngỡ rằng kéo được chị Hằng lên chơi
Ai ngờ trăng vỡ làm đôi
Cây đa tan biến về nơi địa đàng
Ngẩn ngơ nước mắt hai hàng
Trăng còn đâu nữa, đã tan mất rồi
Ngậm ngùi kéo lại nước trôi
Dòng sông vẫn cứ liên hồi hợp tan
Thương cho người vớt trăng vàng
Chiếc thuyền bến mộng ngổn ngang nỗi sầu.
Đưa tay đếm giấc nông sâu
Vẫn mong ở bến giang đầu có trăng
Để qua gặp được chị Hằng
Dẫu làm chú Cuội cũng bằng đế vương
Đêm nay say giấc mộng thường
Nửa đời phiêu bạt vẫn vương mớ tình
Chiếc thuyền chở ngập bình minh
Gã khờ vẫn ngỡ như mình có trăng.
***
Rong chơi
Ra sân đùa với trẻ con
Để nghe cuộc sống chẳng còn âu lo
Ném viên gạch thẩy lên Trời
Tiếng cười trong trẻo nó chơi lò cò
Xong rồi lại lấy tàu mo
Kéo lê dưới đất làm ông phu vườn
Ô quan nó vẽ mấy đường
Chú tâm ngồi đếm coi đi ngã nào
Ăn thì phải thiệt là cao
Gom ông quan lớn mới mau dành phần
Tiếng cười trong trẻo thanh bần
Đám nhà quê lớn với đồng lúa xanh
Ra nghe chim hót trên cành
Rủ nhau đi hái quả chanh đầu mùa
Ăn vào kêu thật là chua
Rồi cười vui giữa sân Chùa giòn tan
Ngẩn ngơ trong tiếng sáo làng
Cánh diều no gió bay ngang lưng Trời
Nắng chiều buông xuống thảnh thơi
Chú tiều phu nhỏ ham chơi chẳng về,
Thẩn thơ ở chốn đồng quê
Có đám trẻ nhỏ mê trò bắn thun
Tiếng chày tiếng bấc ung dung
Tự do tự tại không chùn buông, so.
Đưa tay đám trẻ sẽ cho
Một nắm trong trẻo như trò nhà quê
Chẳng còn buồn tủi, ủ ê
Mà quên cuộc sống muôn bề cần lao
Nắng mưa mấy thuở xanh xao
Ngồi nghe đám trẻ xoan đào hát vui.
***
Ta đưa em về!
Ta đưa em về qua phố chợ
Bỏ lại sau lưng chiếc bóng ven đường
Vạt áo màu sương giờ đã cũ
Nhạt nhòa gói lại những yêu thương
Ta đưa em về qua gió mưa
Rũ tay tháo neo thuyền đã đậu
Buông đi những ngày thương mất dấu
Ta đưa em về qua chốn an nhiên.
Và em tôi! đời vẫn thật hiền.
Dẫu những mùa chông chênh,
...Ngổn ngang, xiêu vẹo
Mưa hay nắng hoa tươi rồi lại héo
Một kiếp người chóng vánh cũng biến tan
Này em ơi! Đời sẽ chẳng muộn màng.
Để đặt xuống những gì trên vai đã nặng
Nơi bàn đá với tách trà ngày vắng
Mà nhận ra nắng vẫn ở trên đầu
Một đời người qua mấy cuộc bể dâu
Đưa tôi nắm đôi tay mềm yếu
Để bóng thời gian chẳng còn quấy nhiễu
Nơi thân tâm cát bụi vô thường.
Tôi đưa em về qua chốn yêu thương
Nơi có tiếng kinh xưa, hương trầm ấm khói
Để nghe lòng bình yên quá đỗi
Thoát hồng trần đời nhẹ tựa chân mây
***
Nghe những tàn phai
Chiều nay không có nắng
Nhành hoa trắng rụng rơi
Hiên nhà rũ rượi Trời đầy gió
Nghe những tàn phai nhẹ qua đời
Ngày xưa truyện cổ có Phú ông
Xin đổi quạt mo để mát lòng
Bởi đời ngụp lặn nơi đầu sóng
Cho nên người ước được thong dong
Chiếc lá thường xuân trong sớm mai
Màu xanh như thuở tóc mây dài
Bâng khuâng mộng ước bên thềm cũ
Em rót hồn ai trong chén say.
Ta nghe đời bỗng hóa hư vô
Một kiếp hồng hoang lắm mơ hồ
Gió lùa trong mắt, màu trong vắt
Rơi mảnh tình ai trên lá khô
***
Không đề.
Ta đưa tay đón giọt nắng cuối mùa
Nghe chới với
Những ngày tháng lạ
Ngày của gió qua đi chiều đầu hạ
Heo hút bóng chênh vênh.
Về nơi đây, đưa tay nghe bồng bềnh
Nỗi khắc khoải mông lung
Không nơi nương náu
Nghe bình yên ở người mộ đạo
Khâu vết thương đổ ngã lưng chừng
Ngày hôm qua giờ đã dửng dưng
Mang theo những chông chênh
Vô hình hay lơ đễnh
Những chiếc bóng mơ hồ di chuyển
Giữa những lời trăn trối buông xuôi.
Về nơi đây, về lại ta ngồi
Nghe thương nhớ mảnh linh hồn cuối
Ai chắp vá một thời nông nổi
Để nghe đời hóa đá ngây ngô
Về nơi đây, ngồi giữa mơ hồ
Đêm nhập nhoạng ….
Nỗi buồn thật lạ!
Ta đánh rơi dại khờ theo chiếc lá
Rồi khóc thương nửa mảnh hình hài
Những vết tích sạn chai
Vật vờ, trầy xước
Đưa đôi tay đón nụ cười ngày trước
Rũ bụi trần…
Chắp vá những xanh xao
Phơi bình yên bên dưới cội anh đào
Đem mảnh áo nâu kia ngồi vá lại
Đêm qua có lũ chim về trên mái
Náu nương đời khắc khoải linh lan
Ngủ vùi quên nơi có động hoa vàng
Vui bên góc thềm rêu lộng gió.
***
Tây Đô ngày về!
Gió thổi trên cánh đồng mòn,
...những bông lúa cháy
Phơi mình trên bãi ruộng mùa vàng
Người nông dân vừa xong ngày gặt cấy
Bao mồ hôi chất chứa những gian nan.
Quê hương tôi nơi cánh đồng bao la,
…chân Trời xa tít
Nơi miền Tây ruộng lúa trải dài
Con nước lớn bãi bồi óng ánh
Thổi ngoài sông lẫn tiếng hát ai.
Ghé qua đây Cần Thơ, một vùng gạo trắng
Có mận hồng đào, cam mật Phong Điền
Xoài cát chín, mẩn mê màu vú sữa
Mít thơm lừng thêm chùm ruột, sầu riêng.
Rồi qua những vườn chôm chôm chín,
Chở đầy ghe trôi dọc bến sông
Nhớ Chợ Nổi những mùa giáp Tết
Gánh đầy bao nỗi nhớ ngập lòng.
Ai qua đây nơi quê hương tôi
Để ngồi nghe vọng cổ xa xôi
Dừng chân lại ở Làng Mỹ Khánh
Tiếng đàn ai gieo khúc luân hồi.
Người lữ khách có về gác trọ,
Ngắm đèn giăng ở Bến Ninh Kiều
Thương miền đất Tây đô cổ võ
Mà đầy dâng cảm xúc bao nhiêu.
Về nơi đây ở miền quê tôi
Đất miền Tây đẹp đến tinh khôi
Nghe thương nhớ một Trời tím biếc!
Dù đi xa vẫn cứ bồi hồi!
***
Xuân thì.
Sáng xuân nay, đất màu sương trắng,
Nghe lũ chim về nơi nhánh cỏ hoa.
Bên hiên vắng nắng đùa len kẽ lá
Rèm thưa chưa che đủ ánh trăng ngà
Mấy bận xuân về hoa cúc nở
Cung đàn tơ tưởng ngón tay thon
Em ngồi bên bếp hồng đốt lửa
Ửng đôi má đỏ, nắng xuân giòn.
Xuân qua mấy bận rồi xuân đến
Em vẫn tinh tươm áo váy hoa
Thềm mây có đợi người lữ thứ.
Vạt tóc huyền vương giữa nắng tà.
Ta gửi cho em người thiếu nữ
Giữa chốn chợ phiên, quang gánh đôi
Đường xuân mơn mởn chiều trăng gió
Bên bếp hồn quê khói lửng đồi.
Rũ áo phong sương nơi phố chợ
Ta về đan lại giấc mơ xưa
Chiều nay nghe vắng hồn than thở
Xuân đến bên Trời, em đến chưa!
***
Mắt gỗ.
Những vệt ngoằn nghoèo, in hằn năm tháng,
Vệt nước mắt từ mưa,
Vệt nhăn nheo từ gió.
Cát bụi vây quanh, khắc khoải ngày dài.
Những con mắt lạ thường, kỳ dị
Nhìn khoảng không huyền bí
Của cuộc đời
Thinh lặng, vô danh.
Ai đã khắc nên những hình hài lạ lẫm
Từ những đôi mắt gỗ, mộc mạc...
Xám đen,
Để hiện lên chân dung huyễn hoặc,
Sau khung cửa, đôi mắt đen sáng quắc
Thầm thì, to nhỏ gọi tên.
Bước vội qua, con đường cũ không đèn
Âm u, tĩnh mịch
Con mắt gỗ xoáy sâu tiềm thức
Ký ức ngày xưa,
Vội vã xóa nhòa,
Con mắt gỗ thứ tha,
Giọt nước mắt trào ra....
Xám ngắt,
Quanh đây, tắt lặng.
Một khoảng trống vô hình.
Mang tên "Mắt gỗ".
***
Sài Gòn Tôi và Em
Sài Gòn sang đông những ngày trở gió
Ai đem bâng khuâng gửi góc Trời chiều
Tôi rảo bước một vòng phố nhỏ,
Ngắm đèn hoa vui với thương yêu.
Này em ơi, đi chung với tôi
Để dạo quanh những chốn xa xôi
Sài Gòn đó một thời mộng tưởng
Đẹp miên man những chỗ ta ngồi.
Ở đầu xóm, có cô hàng bún,
Cách vài căn là chú bánh canh
Ra tí nữa có quầy hủ tiếu
Người xếp hàng mua rất là nhanh
Tôi thích phở và cafe sớm
Ngồi ven sân nghe gió an nhiên,
Nhìn con phố đông người qua lại
Mà thương nơi mình sống thật hiền
Ra quận Một có khu Bùi Viện
Nhiều người tây du lịch bốn phương
Họ thong thả hành trình lữ khách
Chừng lãng quên cơm áo vô thường
Nơi mảnh đất Sài gòn hoa lệ,
Có những khu người Việt gốc Hoa
Những buổi tối đèn lồng treo đỏ
Ở đường đi lẫn khắp trong nhà
Tôi sinh ra ở nơi thành đô
Sài Gòn xưa đẹp đến ngây ngô
Những bảng hiệu vẽ tay mềm mại
Áo dài bay trong nắng mơ hồ
Một sớm mai, ngồi đây nhớ ai
Quán cafe ở góc Minh Khai,
Nơi từng có những mùa kỷ niệm
Nhớ mùi hương trong tóc mây dài
Hôm nay khi trời chuyển sang Đông
Bến Bạch Đằng đẹp đến nao lòng
Đường Hàm Nghi đông người qua lại
Tôi ngồi đây đếm những chờ mong
Sau bao năm khi tôi sinh ra
Nhìn Sài Gòn rợp những đèn hoa
Tòa Landmark chọc Trời vòi vọi
Bitexco ngắm những thiên hà
Sài Gòn ơi, thương yêu biết bao
Quán Đồng Dao gieo câu khát khao
Hòa trong tiếng ghi-ta nồng ấm
Những lời ca say đắm ngọt ngào
Tôi cùng em đi qua nơi đây
Bưu điện xưa mà cũng thật nay
Những bức ảnh nhiều năm kỷ niệm
Đếm thời gian nghe những tàn phai
Rồi dọc theo nhà thờ Đức Bà
Trên chiếc xe Honda, Vespa
Bao cô gái đẹp xinh thuần khiết
Hững hờ trong vạt áo lụa là.
Mùa đông đã về trong thành phố
Gieo mùa thương cho những miền tình
Đâu đây tiếng dương cầm sâu lắng
Nghe bàn tay đan những lặng thinh
Đêm Sài Gòn những mùa đông cũ
Có lạnh không trên ngón tay ngoan
Em bỡ ngỡ như vầng tinh tú
Giữa chiều qua mộng gió mây ngàn!
--------------
Tác phẩm Thơ được đăng tải trên các Trang
Comments