Chiếc vali đen đặt lên bàn, một gã thanh niên trong bộ vest đen bước đến bật khóa, xấp đola xanh dày cộm chất đầy trong khoang, không còn chỗ trống, cậu hai Hoàng khẽ nhếch mép cười, gương mặt ngẩng lên cao, ném cái nhìn thách thức về phía bọn buôn hàng với vẻ mặt khinh mạn, nét đặc trưng của những đại gia trong nghề buôn gỗ lậu và thú rừng quý hiếm.

- Hàng đâu? Dẫn bọn này ra xem.
Tiếng hối thúc của cậu hai Hoàng khi nhìn thấy phía bên kia chưa động tĩnh.
- Bọn này cần thương lượng thêm.
- Thêm gì nữa? lại giở trò à?
Hai Hoàng trở nên cáu gắt khi nghe phía dân buôn trở giọng.
- Có hai đoạn Sưa 165 kg, chú em cần phải chi thêm.
- Trước đó đàn em của ông đã gọi báo tổng số tiền, thì phải tính cả số Sưa trong đó, sao giờ ra đây lại giở chứng?
Trước thái độ không ưng thuận của hai Hoàng, người đàn ông với bộ vest đen, ngoại hình cao to phốp pháp khẽ nhếch mép cười gằn
- Đây là phần phát sinh, anh đây muốn dành cho chú, nếu không thì chú cứ lấy hàng như cũ.
- Ông nghĩ 165 kg Sưa là dễ tìm à?
- Thì chú cứ tính.
Lúc này, phía xa xa, một chiếc Maybach S600 Pullman đen tuyền lù lù xuất hiện, con quái thú dừng phía trước căn chòi lụp xụp, chiếc cửa xe được một cận vệ mở ra, từ trong xe, một người đàn ông mặc bộ vest đen lịch lãm bước xuống, dáng vẻ đầy thần khí bước vào phía căn chòi.
Chiếc vali đặt lên bàn trong khi người đàn ông chậm rãi ngồi xuống ghế. Những ánh mắt dò xét nhìn về phía người đàn ông lạ trong không gian im lặng.
- Cần thêm bao nhiêu?
Người đàn ông cất lời, không ai khác hơn là cậu cả gia đình họ Lệnh. Điếu xì-gà Cohiba Maduro đắt đỏ nhả dòng khói đục ngầu thơm lừng lên không trung, ẩn phía sau là ánh mắt lạnh lùng quyền lực của một người đàn ông giàu có.
- 8 tỷ 250 triệu.
Người đàn ông im lặng, thay cho lời nói là một cái ngoắc tay mệnh lệnh, chiếc vali đen trên bàn được một cận vệ bật ra, lớp đola xanh bóng hiện ra đầy căng, vài giây thì đóng lại.
- Nhiêu đây đủ chứ?
- Ok.
Gã đàn ông đầu nậu với gương mặt chi chít rỗ trên làn da dày cộm, khẽ gật đầu đồng ý.
- Đưa tôi đi xem hàng.
Cậu cả Trần Thiên cất giọng trầm lạnh, điếu xì-gà vẫn nhả dòng khói trắng đục trên môi.
- Đi theo tôi.
Đám người dẫn nhau rời khỏi căn chòi dựng tạm cạnh một bìa rừng rồi đi sâu vào một khoảng đất trống sau khi băng qua những con đường nhỏ hẹp che phủ bởi những tầng cây rậm rạp.
Hai chiếc xe chở gỗ hiện ra trước mặt, những thân gỗ quý to đùng dài hơn 10 thước, có cây đường kính gần cả người ôm đang chất đầy trên những thân xe. Sau khi đến kiểm tra, đo đạc từng thân gỗ, chiếc vali được trao lại cho phía dân buôn trong sự dè dặt vì sợ đối phương giở trò lật mặt.
Chuyến mua bán thành công, băng nhóm khai thác gỗ quay trở về với hai chiếc vali nặng trĩu những tờ đola xanh bóng loáng, số gỗ quý được tập đoàn khai thác gỗ Thiên Hoàng đưa xuống khu vực đã được phong tỏa và sắp đặt sẵn để cưa xẻ trước khi đưa về địa điểm chế biến.
Sau khi cưa xẻ và đóng theo từng hộp, số gỗ được đưa lên xe bọc kín và vận chuyển men theo bìa Rừng khi Trời đã nhá nhem, những chuyến xe băng rừng, nối đuôi nhau với những thùng gỗ trị giá gần trăm tỷ, chạy thẳng về hướng Đồng Nai, xuyên về thành phố.
Trong giới kinh doanh, người ta cần một cái đầu tỉnh táo ngoài sự nhiệt tình, hăng hái, nếu ở cậu hai Hoàng là bản chất nôn nóng, háu thắng của kẻ thích làm giàu thì ở cậu cả Thiên là một cái đầu lạnh đầy mưu lược. Để chuyến mua bán gỗ vừa qua trót lọt, sau khi xe của hai Hoàng rời đi chừng 01 tiếng, Trần Thiên nhận được cuộc điện thoại từ phía tay trong, một người trong nhóm đầu nậu khai thác gỗ:
- Gần 200 kg gỗ Sưa, nhóm đầu nậu vừa khai thác được từ Rừng Tây Nguyên, nghe đâu giá gần 9 tỷ, đại ca nên thâu tóm số gỗ này. Hắn không nói trước, sợ mình ngã giá. Nhưng di chuyển số gỗ này hơi khó vì thuộc hàng Sách Đỏ, anh tính xem thế nào.
- Được. Cảm ơn cậu.
Không chần chừ, Trần Thiên đã thu xếp cho xe tức tốc chạy theo ngay sau đó với vali mang số tiền như đã thông báo lên khu rừng Đồng Nai và sau cuộc thương lượng, số gỗ sưa lâu năm quý hiếm đã nhanh chóng được Trần Thiên thâu tóm.
Số gỗ đưa về, được những kho xưởng chế biến đến thu mua để làm thủ công mỹ nghệ cho giới nhà giàu, gia tộc Thiên Hoàng đã thu về gần trăm tỷ đồng, ông Lệnh Bằng tỏ ra hài lòng về hai cậu con trai đang tiếp quản công việc mua bán gỗ và thú rừng quý hiếm, ở tuổi gần 70, trong lòng ông vẫn đang dự định một người nối vị để cai quản gia sản, phát triển công việc mua bán làm ăn nhiều tiền nhưng cũng đầy rủi ro nguy hiểm. Ngoài người con trai cả và người con trai thứ, gia tộc ông Bằng lại có một đứa con trai út mắc bệnh thần kinh, ông phải nuôi dưỡng và giấu kín trong căn phòng giữa tòa lâu đài rộng lớn, thỉnh thoảng, người con vẫn lên cơn động kinh vật vã, nhiều lần tự đập đầu vào tường, máu me bê bết, đến nỗi ông phải cho thợ dán tất cả bức từng bằng nhựa xốp, trải thảm dày cộm dưới nền nhà và xung quanh không để bất cứ vật nào sát thương.
- Ba đã lớn tuổi, cần phải nghỉ ngơi, và ba sẽ giao cho hai con quản lý khối gia sản này nhưng phải là đứa biết làm cho nó nẩy nở khối tài sản ra, phải làm cho gia tộc hưng thịnh chứ không được đi lùi. Hai đứa con, đứa nào làm được thì ba để lại quyền quản lý những thương vụ làm ăn.
Giọng trầm trầm đùn đục của người đàn ông mấy chục năm nghiện thuốc, gương mặt mập mạp, ngấn mỡ của một vị đại gia trọc phú đang chầm chậm nhắn nhủ từng tiếng đến hai cậu con trai, trong khi hai người vẫn im lặng lắng nghe từ phía chiếc sofa chạm vàng rồng đắt đỏ.
- Ba yên tâm, con sẽ không làm ba thất vọng.
Hai Hoàng cất tiếng trấn an ông Bằng và đưa ánh nhìn dò xét, cạnh tranh về phía người anh cả. Trần Thiên im lặng một hồi, rồi cậu chậm rãi:
- Ba cứ nghỉ ngơi mà lo sức khỏe, chuyện làm ăn để tụi con tính. Ba cứ yên tâm.
- Đúng rồi, ba đừng lo, có hai anh em con, mọi việc sẽ ổn.
Hai Hoàng tiếp lời ra vẻ đồng thuận. Lúc này, trên phòng, tiếng la hét lại vang lên từ phía người con trai út.
- Dì Mỹ, dì lên phòng coi thằng Út làm gì la hoài vậy? dỗ nó im đi.
Tiếng cậu hai Hoàng gắt gỏng. Người đàn bà làm công vội vã từ dưới bếp chạy lên, bà bước nhanh về phía dãy cầu thang, hướng lên phòng cậu Út.
- Dì Mỹ, dì xuống nấu cơm đi, để con lên xem thằng Út thế nào rồi.
Trần Thiên từ tốn gọi người đàn bà quay xuống bếp vì giờ cũng đã sang trưa, gia đình đang cần một bữa cơm và người phụ nữ làm công cũng đang phải vội vã cho kịp lúc.
Trần Thiên bước lên lầu và đến phía căn phòng phát ra tiếng gào thét, cậu đặt chiếc chìa khóa và mở ổ khóa phòng luôn được khóa kín, cánh cửa mở ra, căn phòng hiện lên màu u tối, sự bừa bộn từ những món đồ vương vãi trên sàn nhà, tiếng la hét vô hồn như âm thanh ma dại vọng ầm ĩ vào bốn bức tường tối đặc. Một bóng người thoáng chạy vụt ra cửa nhưng cậu Cả đã nhanh chóng chụp tay rồi kéo trở lại vào phòng.
Người thanh niên tâm thần đang lên cơn hoang dại là cậu Út trong gia đình, khi bị nắm tay, cậu Út cố vùng vẫy rồi đánh huỳnh huỵch vào người cậu Cả cho đến khi bị cậu Cả khống chế và đặt ngồi xuống giường một cách yên vị.
- Út này, bình tĩnh lại, anh Thiên đây.
Ánh mắt ngây dại của cậu út vẫn nhìn mông lung không rõ điểm cố định, cái miệng bật cười méo xệch rồi lại đưa bàn tay gãi gãi vào sau ót.
- Út ngồi đây chơi, đừng la hét nữa, Út ngoan, anh Thiên sẽ dẫn Út đi chơi.
Cậu Út lúc này khẽ quay mặt về hướng cậu Cả rồi nhìn vào mặt cậu bằng cái nhìn ngơ ngẩn lẫn chút thích thú
- Đi chơi? Út được đi chơi?
- Ừ, Út được đi chơi nhưng Út phải ngoan, đừng la hét, phải ăn cơm rồi ngủ đàng hoàng, anh Thiên sẽ lên thăm Út.
Trong đầu của cậu Út như loáng thoáng nhận ra điều gì đó rồi bỗng gật đầu, một chút ý thức hiếm hoi hiện hữu trong tâm tưởng của một người thanh niên bệnh thần kinh, quanh năm chỉ biết la hét và giẫy đạp.
Trần Thiên chậm rãi bước đến phía cánh cửa sổ, nơi vẫn luôn khóa kín và kéo rèm che phủ, cậu mở rèm cho chút ánh nắng soi rọi vào trong, cho căn phòng có chút sinh khí và giải tỏa bớt đi cái lạnh lẽo âm trì. Cánh cửa sổ được làm bằng lớp kính cường lực và bao bọc bằng những thanh sắt cứng cáp để tránh nguy hiểm cho cậu Út. Trần Thiên khẽ nhìn ra ngoài, phía dưới đường phố vẫn tấp nập người qua kẻ lại, ánh nắng vẫn trong trẻo, đối lập với căn phòng dị biệt, u ám bên tầng trên tòa lâu đài đồ sộ.
Trần Thiên nhìn về phía cậu Út và khẽ chạnh lòng, đôi lúc cậu nghĩ, có lẽ cậu Út là người gánh thay những bất hạnh, những mặt trái trong gia đình, vì cậu cũng biết rằng, nghề kinh doanh gỗ lậu và thú quý cũng là một trong những cái tội cả về pháp luật lẫn đạo đức, người ta hay nói “đời cha ăn mặn thì đời con khát nước” nhưng vì tiếp quản cơ ngơi nên những người con trong gia đình phải duy trì, không buông bỏ được, và Trần Thiên cũng không thể thoát khỏi cái vòng vây tiền bạc.
Tiếng ông Lệnh Bằng bất chợt gọi vọng lên tầng lầu như có gì cấp bách, Trần Thiên vội quay sang cậu út dỗ dành
- Út ngồi đây chơi, dì Mỹ đem cơm cho Út ăn rồi nằm ngủ, anh Thiên xuống có công việc, rảnh anh Thiên lên thăm Út.
Cậu Út ứ ứ trong miệng, đầu lắc lắc, bàn tay vẫn giữ khư khư cánh tay cậu Cả như không muốn xa rời, Trần Thiên phải xoa dịu, dỗ dành một lúc thì cậu Út mới buông ra trong gương mặt và ánh mắt buồn buồn, nửa vô hồn, nửa thảm não.
Trần Thiên bước ra, cánh cửa phòng khóa lại trong âm thanh khô khốc.
Bước vội xuống tầng lầu, Trần Thiên đã thấy ông Bằng với dáng vẻ bần thần, ông cứ chắp tay sau lưng rồi đi qua đi lại. Ngồi trên ghế sofa là hai Hoàng đang cầm điện thoại trao đổi với ai đó bằng giọng điệu gắt gỏng:
- Mày phải nói với nó bằng mọi giá đưa được số gỗ đó về đây, tao đang cần, người ta sẵn sàng bỏ ra gần trăm tỷ để mua khối gỗ đó. Có chết, mày cũng phải đưa cho được lượng gỗ đó về đây
- Nhưng kiểm lâm đang trong đợt kiểm tra, họ bung ra gắt lắm, tụi em đang bị kẹt, chưa thể cưa xẻ được.
Đầu dây bên kia, giọng của một thành viên trong nhóm đầu nậu khai thác gỗ thông báo một cách căng thẳng.
- Bọn nó kiểm tra bao lâu thì mới xong?
- Cái này, tụi em cũng chưa biết anh hai.
- Mẹ, làm ăn bao lâu mà không nối được tay trong tay ngoài, tụi bây là một lũ vô tích sự, tao nhắc lại, tao không cần biết tụi bây làm cách nào nhưng trong tuần này phải đưa được số gỗ đó về đây.
Giọng hai Hoàng trở nên lớn tiếng và sừng sộ.
- Cái này…khó lắm anh hai, em chưa dám hứa trước. Xẻ không khéo, sẽ bị phát hiện mà có xẻ được cũng khó di chuyển ra khỏi Rừng.
- Tao không cần biết.
Ông Bằng vẫn nhíu mày lo lắng, dường như sức khỏe không cho phép ông tham gia vào những thương vụ mua bán, chạy gỗ đầy nghẹt thở như ngày còn trẻ nên ông để lại những người con trai giải quyết. Lúc này, Trần Thiên chậm rãi bước đến phía hai Hoàng, giọng ôn tồn
- Cậu hai, đưa máy tôi nói chuyện
- Anh thì giải quyết được gì?
Gương mặt hai Hoàng bực dọc khinh khỉnh nhìn về phía Trần Thiên, ánh mắt người anh lóe lên cái nhìn sắc lạnh
- Đưa điện thoại đây.
- Đưa điện thoại cho thằng Thiên.
Giọng ông Bằng trầm đục chậm rãi nhưng đầy uy lệnh, hai Hoàng lộ vẻ bất phục và tức tối nhưng đành phải đưa máy cho cậu Cả.
- Tạm thời đừng manh động, thời tiết đang vào mùa mưa lớn, lũ trên thượng nguồn đang đổ xuống rất mạnh, anh cho người liên hệ với Dìn A Lứ và Tài Mộ, hai người này chuyên săn vớt gỗ và đưa gỗ ra khỏi rừng, họ là dân bản địa, rất thạo địa hình nơi này. Khi nào có mưa lớn, cho người nhanh tay đốn hạ rồi thả theo dòng lũ xuống hạ lưu. Nhớ là tính toán kỹ, thận trọng canh chừng kiểm lâm, chỉ cần thả được gỗ xuống thác cho trôi tự nhiên, sẽ có người trục vớt.
- Dạ em biết rồi. Để em liên hệ tìm hai người đó rồi trao đổi lại.
- Dìn A Lứ và Tài Mộ là hai người có vài mối quan hệ với kiểm lâm, nhưng cũng phải khéo.
- Dạ Đại ca.
Trần Thiên im lặng, khẽ nhíu đôi mày, lúc này, hai Hoàng lại cất giọng mỉa mai, không tin tưởng
- Anh tin vào bọn vô dụng này à? Anh nghĩ thả gỗ xuống suối là trục vớt dễ lắm à?
- Nếu cậu không còn nghĩ được cách nào khác thì nên im lặng.
Trần Thiên quay lưng rời khỏi căn phòng khách xa hoa sang trọng, khi đi ngang ông Bằng, cậu khẽ đặt tay lên cánh tay ông, trấn an
- Ba đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi giữ sức khỏe, chuyện này để tụi con lo.
- Ừm!
Trong khi đối tác đặt hàng vẫn liên tục gọi điện hối thúc để nhận được số lượng gỗ thì gia đình ông Bằng như ngồi trên đống lửa khi mà việc cưa xẻ gỗ sau 3 ngày vẫn chưa thực hiện được do thời tiết chưa thuận lợi mà kiểm lâm đang kiểm tra rất gắt gao những mảnh rừng. Tuy nhiên, đến ngày thứ 4 thì Trần Thiên nhận được điện thoại từ người quản lý đội cưa xẻ gỗ.
- Ở đây mưa đang rất lớn, kiểm lâm đang giãn ra vì đã lùng sục nhiều ngày, tình hình yên ắng. Tối nay bọn em cho người thực hiện.
- Ừm! cứ vậy mà tiến hành.
Hai ngày Trời mưa liên tục trên cánh rừng nguyên sinh đại thụ, lực lượng đầu nậu đã phối hợp cùng một số lâm tặc có kinh nghiệm tại địa bàn cùng cưa hạ những thân gỗ quý hiếm, rồi cắt thành từng đoạn thả xuống suối. Họ làm âm thầm từ lúc nhá nhem tối đến khi tờ mờ sáng thì rút quân, sau ba ngày đốn hạ và cưa xẻ thành phách thì nhóm đầu nậu đã đưa được hơn 20,4m3 gỗ quý ra khỏi Rừng
- Đại ca, tụi em đã đưa được gỗ ra khỏi rừng, nhờ Dìn A Lứ và Tài Mộ đã thương lượng với cán bộ kiểm lâm nên Trời mưa, họ giãn lực lượng cho em thực hiện.
- Ừm! vậy là tốt rồi, cẩn thận trên đường di chuyển.
- Dạ, đại ca.
Sau thời gian nôn nóng theo dõi phi vụ đốn hạ gỗ từ rừng để mang về cung cấp cho một nhà tài phiệt nổi tiếng giàu có gốc Campuchia, Trần Thiên tạm thời giải quyết được những khó khăn trước mắt, nhưng đoạn đường di chuyển gỗ từ Rừng Quảng Nam về Quảng Trị là cả một quá trình ẩn chứa nhiều cam go, nguy hiểm.
Cơn mưa chiều phủ lên khu đất rộng đầy cây xanh và những tàng đại thụ, mưa như trút nước, những vệt mưa tung tóe, bao bọc một làn sương mờ đục lên những cánh cửa kính tòa lâu đài nguy nga theo lối Pháp, trong căn phòng sang trọng và biệt lập, hai Hoàng thoáng đưa ánh mắt đầy thủ đoạn ra phía dãy biệt thự đối diện, nơi trú ngụ của Trần Thiên. Chiếc điện thoại nạm vàng đắt đỏ chớp tắt liên hồi bởi cuộc gọi ở đầu dây bên kia. Giọng hai Hoàng khinh phách:
- Nói đi.
- Alo anh Hai! Nó đang di chuyển qua đèo Lò Xo, về thị trấn Khâm Đức
- Tụi mày tranh thủ mà xử cho nốt, làm cho sạch tay, đừng để bị phát hiện.
- Tụi em đang cho người đón ở đầu sông Giằng, thanh toán rồi thả trôi sông.
- Tụi mày làm sao cho đạt, rồi báo kết quả cho tao, nhớ, không được phép thất bại. Nếu không, tao giết cả lũ.
- Dạ, em biết rồi.
Màn hình điện thoại im lặng, hai Hoàng khẽ cười nhếch mép rồi châm điếu xì gà đắt đỏ, một làn khói mỏng manh bay ẩn trong không gian, hai Hoàng khẽ gật gù, nhịp nhịp tay trên chiếc bàn pha lê bóng loáng. Mưa vẫn phủ trắng xóa, dội những âm thanh hỗn tạp ngoài bầu Trời đen đặc.
*****
Đang tập trung vào mớ hồ sơ, hợp đồng và chờ đợi những thông tin quan trọng từ nhóm đàn em còn lặn lội ở những cánh rừng, lúc này, Trần Thiên nhìn thấy một số điện thoại lạ, cậu Thiên khẽ nhíu mài, linh cảm có điều gì đó bất thường, Trần Thiên tập trung vào cuộc gọi
- Alo!
- Đại ca, em Trầm đây
- Sao lại xài số điện thoại này?
- Thằng Chiến bị thủ tiêu rồi.
- Cậu nói gì?
- Thằng Chiến lái xe, bị hai kẻ chặn đường bắn chết rồi.
Trần Thiên im lặng, những ngón tay bám chặt vào chiếc điện thoại và ánh mắt long lên đỏ rực.
- Giờ cậu đang ở đâu? Có ổn không?
- Em đang ở gần Bến Giằng, em đã liên lạc được với Tài Mộ ra giúp đỡ. Thôi em tắt máy, Tài Mộ đến rồi, có gì em liên lạc lại với đại ca sau.
- Ừm! Cậu phải bình an trước, gặp Tài Mộ rồi, nhớ báo lại tình hình cho tôi gấp.
- Dạ, em biết rồi.
Cuộc gọi gấp gáp và đầy biến động khiến lòng Trần Thiên chùn xuống, gương mặt hiện lên nét căng thẳng nhưng cậu vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh để đương đầu những sóng gió trong cuộc chiến đầy máu và nước mắt của dân buôn gỗ, thú rừng. Sau vài giây im lặng, Trần Thiên khẽ bấm điện thoại cho ai đó, giọng chậm rãi:
- Chuyến hàng của chúng tôi đang gặp sự cố, có lẽ chưa thể giao kịp cho anh theo thời gian đã hẹn, tôi sẽ khắc phục trong thời gian sớm nhất để giao đến cho bên các anh, chi phí thất thoát, tôi sẽ chịu. Mong các anh thông cảm.
Không biết đầu dây bên kia, đối tác đã nói gì nhưng gương mặt cậu Thiên không có vẻ gì phấn khởi, tuy nhiên sau vài hồi thương lượng và chịu phần thiệt về mình cũng như đền bù khoảng chi phí sai hẹn theo thỏa thuận thì cuộc thương lượng dường như đã có phần ổn thỏa.
Trần Thiên ngã lưng vào chiếc ghế xoay, mắt nhắm lại có phần mệt mỏi. Những đường nhăn giữa ấn đường hằn lên rõ rệt, những ngón tay đan thẳng vào nhau tì lên phần trán lộ rõ nét trầm tư.
*****
Hai ngày sau, khi gia đình ông Lệnh Bằng đang trong bữa cơm quây quần với những món sơn hào hải vị, điện thoại của Trần Thiên bất chợt vang lên, ông Bằng im lặng nhìn sang để theo dõi tình hình, hai Hoàng cũng nhìn theo bằng ánh mắt dò xét.
- Đại ca, chuyến hàng đã lấy lại được. Đang trên đường qua A Lưới.
- Tốt quá!
Trần Thiên chợt đứng dậy rời khỏi khu vực bàn ăn rồi bước nhanh ra ngoài đại sảnh biệt lập, lúc này, hai Hoàng trở nên gắt gỏng, lộ vẻ không hài lòng
- Chuyện gì sao anh cả không bàn tại bàn ăn mà lại ra ngoài kia? Mờ ám gì à?
- Con ăn đi, cứ để nó đi giải quyết công việc
Ông Bằng ôn tồn nhắc nhở hai Hoàng khi thấy thái độ cậu trở nên khó chịu.
- Nhưng chuyện làm ăn của gia đình thì cứ bàn bạc chung, việc riêng của cậu ấy hay sao mà phải che giấu?
- Thôi, con đừng như vậy nữa, việc chung là chung, việc tư là tư, phải biết tôn trọng chuyện riêng tư của người khác. Đã biết nó đang nói chuyện gì đâu?
Lần này, ông Bằng trở nên nghiêm nghị, ông gằn giọng tỏ vẻ không hài lòng khi thấy thái độ của hai Hoàng luôn cố chấp sân si, không bỏ được tính hơn thua đố kỵ.
Ngoài đại sảnh, Trần Thiên vẫn tập trung vào cuộc điện thoại từ phía đàn em.
- Tài Mộ và Dìn A Lứ đã cho lực lượng tập kết đón đầu ở Quốc lộ 14. Hai tên đang bị Tài mộ giam giữ ở một căn nhà hoang.
- Lực lượng của phe nào hay là cướp dọc đường?
- Là tay chân của người quen, không xa lạ với đại ca.
Trần Thiên im lặng, ánh mắt trở nên sắc lạnh, giọng cậu trầm xuống
- Tiếp tục theo xe, phải đưa được chuyến hàng lần này về nơi an toàn, cậu cũng phải cẩn thận. Nhớ, phải hết sức cẩn thận, có gì phải liên hệ ngay với Tài mộ và Dìn A Lứ rồi báo cho tôi gấp, cậu không được để xảy ra bất trắc nào cho bản thân mình. Nhớ lời tôi dặn.
- Dạ, em nhớ rồi đại ca. Em cảm ơn đại ca đã quan tâm. Chắc chắn, em sẽ đưa được chuyến hàng về nơi an toàn.
Trần Thiên khẽ cất chiếc điện thoại vào túi rồi quay lại bàn ăn, cậu im lặng ngồi vào bàn với gương mặt không thay đổi. Cậu tiếp tục ăn món ăn đang dang dở.
- Chuyện gì? Sao anh không nói mà thản nhiên vậy?
Trong khi hai Hoàng trở nên nôn nóng bất thường thì Trần Thiên vẫn điềm tĩnh ăn món gà sốt chua ngọt.
- Có chuyện gì không con?
- Dạ, không có gì. Chuyện riêng của con thôi.
- Còn chuyến hàng? Đến nay đã có thông tin gì khả quan không?
- Vẫn chưa Ba à. Con vẫn chưa liên lạc được.
Lúc này, gương mặt ông Bằng trở nên căng thẳng, ông chậm chạp đứng dậy, rời khỏi bàn ăn rồi đến phía bàn Trà.
- Như vậy là không ổn rồi. Con phải theo dõi tình hình, nếu không ổn, phải đích thân đến tận nơi xem sao, không để như vậy được. Chuyến hàng này, mất cả chục tỷ chứ không đùa.
- Thật sự, đây là một chuyến hàng rất nhiều rủi ro, nguy hiểm, đoạn đường di chuyển quá dài và địa hình không thuận lợi, kiểm lâm, lực lượng kiểm tra chốt chặn giữa đường rất đông, con đã rất cố gắng nhưng vẫn chưa có tin tức khả quan, nhưng con sẽ cố gắng để đưa được chuyến hàng về.
- Ừ, con phải cố gắng theo dõi, không được để xảy ra bất trắc, nếu sơ suất, không chỉ mất tiền bạc mà còn là tù tội, con hiểu chưa?
- Dạ con hiểu.
Ông Bằng khẽ ngồi xuống chiếc ghế nệm bọc nhung, thêu phủ rồng phụng, ông uống một ngụm Trà Phổ nhĩ Vân Nam, được mang về từ Trung Quốc, một loại danh trà thượng hạng nổi tiếng và đắt đỏ bậc nhất của giới thạo trà nhưng vị thơm ngọt của loại cổ vật vẫn không làm ông giãn đi được sự căng thẳng khi số tiền rất lớn đang còn lưu lạc, mờ mịt trên những chuyến xe vượt rừng hiểm trở.
Trong khi chuyến hàng chở gỗ quý chưa kịp về đến tổng hành dinh gia đình họ Lệnh thì một thương vụ thú quý hiếm lại đổ dồn tới vì gia tộc Thiên Hoàng vốn nổi tiếng là thủ phủ buôn gỗ và thú rừng nổi tiếng trong thế giới ngầm hơn 30 năm qua. Một buổi chiều nắng chạng vạng rọi một màu vàng vọt lên tòa lâu đài bao bọc giữa những rừng cây, những chiếc quái thú đắt đỏ được tài xế đậu dừng phía trước lối ra vào, vài phút sau, hai người đàn ông với bộ vest đen, kính râm đen và một chiếc vali trên tay bước nhanh vào oto, đó không ai khác là hai thiếu gia nhà họ Lệnh. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi khuôn viên tòa lâu đài biệt lập.
Hai chiếc xe đen di chuyển ra khỏi địa phận Thành phố Đồng Nai rồi rẽ về hướng Di Linh – Lâm Đồng. Ngồi phía trong chiếc oto chạy sau, hai Hoàng khẽ nhấc điện thoại rồi gọi cho ai đó, gương mặt và ánh mắt toát lên vẻ của kẻ mưu toan
- Bọn mày thực hiện nhanh tay đi, đưa nó đến đúng nơi tao đã dặn, làm không xong thì tụi bây đi chết thay cho nó.
Kết thúc cuộc gọi chóng vánh với câu mệnh lệnh độc nhất, hai Hoàng khẽ cười nhếch mép rồi ngã người ra phía sau ghế dựa, hai bên đường, những dãy nhà lùi lại hun hút, chạy vùn vụt qua khung cửa theo tốc độ chiếc xe đang di chuyển vào đường cao tốc.
Sau hơn 3 giờ di chuyển, hai chiếc oto đen bắt đầu rẽ vào những đoạn đường dốc ở Bảo Lộc hướng về cao nguyên Di Linh, những màng sương mù mờ đùn đục xuất hiện chớp nhoáng phủ một lớp màng dày đặc phía trước kính xe, khi xe di chuyển sâu vào những cung đường nằm cheo leo bên trên vách núi, ẩn sâu giữa những cánh rừng thuộc xã Liên Đầm, đoạn đường trơn trợt khiến cho việc di chuyển càng trở nên hiểm trở.
Chiếc oto sang trọng, không thuộc dạng xe vượt địa hình, ì ạch lội qua những đoạn đường đất đỏ lầy lội giữa những cánh rừng già cao nguyên, khi xe hai Hoàng dừng lại phía trước căn biệt thự bỏ hoang, cậu nhìn thấy chiếc Maybach đắt đỏ của Trần Thiên đã đậu phía trước căn nhà, hai Hoàng bước xuống xe, khẽ cười gằng rồi chỉnh trang lại bộ vest đen, thái độ ngạo mạn bước vào căn nhà hoang trống.
Khi vừa bước qua cánh cửa ngôi nhà bám đầy rêu xanh và nhuộm màu cũ kỹ, cậu khịt mũi rồi lấy bàn tay che miệng khi nghe mùi ẩm mốc hoang lạnh đầy âm khí bao bọc nặng nề xung quanh căn biệt thự bỏ hoang. Hai Hoàng bước vào cùng 5 cận vệ với vẻ mặt đằng đằng sát khí, cậu đi sâu vào bên trong và rẽ vào một căn phòng rộng, nằm giữa những lối đi ngoằn nghoèo như ma trận trong tòa biệt thự, lúc này, hai Hoàng dừng lại và đảo mắt nhìn quanh khi thấy hơn 10 người với những bộ áo quần sang trọng lẫn dân giang hồ anh chị, đặc biệt là sự xuất hiện của một cô gái giữa một đám đàn ông bặm trợn của thế giới ngầm, hai Hoàng khá ngạc nhiên nhưng thầm nghĩ “Cô gái này chắc cũng là tay anh chị chứ không phải dạng vừa khi một thân một mình đi đến ngôi nhà hoang ở miền rừng núi, tham gia trong một phi vụ rủi ro, nguy hiểm”.
Lúc này, Trần Thiên cất giọng trầm trầm nghe như mệnh lệnh
- Đủ người rồi, tiền đâu?
Phía bên kia im lặng, cô gái duy nhất trong thương vụ khẽ nhìn qua bên cạnh rồi hất mặt ra hiệu cho đám đàn em thân cận bật chiếc vali, hai Hoàng bước nhanh đến thì chiếc vali đóng lại. Hai Hoàng lên tiếng hối thúc.
- Đủ rồi, cho người ta ra xem hàng đi.
- Nhiêu đây là chưa đủ. - Tiếng Trần Thiên trầm lạnh và đầy quyền lực.
- Nhiêu đây là hơn 30 tỷ rồi. Sao lại chưa đủ vậy cậu Cả? Hai Hoàng lộ vẻ tức tối và không đồng thuận khi nghe Trần Thiên không đồng ý số tiền mà phía đối tác đưa ra.
- 50 tỷ.
Trần Thiên ngắn gọn trả lời, lúc này, cô gái của đoàn mua hàng chậm rãi bước lại gần phía Trần Thiên, cô gái trở nên nhẹ giọng, trái hẳn với sự gai góc, lạnh lùng của một bông hồng thép lúc ban đầu.
- Anh nên chấp nhận với chúng tôi mức giá này vì đây là mức giá rất cao mà chúng tôi đã dành cho anh.
- Cô nhầm rồi.
- Không, tôi không nhầm, số sinh vật này, ở mức giá này là đủ, để chúng tôi còn phải kiếm lời nữa chứ.
- Tôi nói lại, 50 tỷ, bên cô vẫn còn đủ sức kiếm lời.
- Khi di chuyển về, một số cá thể sẽ gặp rủi ro hoặc chết, anh không hiểu à?
Lúc này, Trần Thiên chợt bật cười, nụ cười đột ngột và khó hiểu, rồi cậu ôn tồn
- Cô gái! Cô đã tham gia con đường này bao lâu rồi?
- Anh hỏi để làm gì?
- Vì tôi chưa thấy ai ngã giá và nêu lý do như cô cả. Chúng tôi giao cho cô là những con còn đang sống, nếu quá trình vận chuyển bị chết là do sơ suất của bên cô, cô phải chịu phần hao hụt này chứ không thể bắt chúng tôi trừ thay cho cô. Cô nên biết đây là thú cực kỳ quý hiếm, có những con chúng tôi phải đưa từ nước ngoài về. Tôi nhắc lại, 50 tỷ. Không thỏa thuận.
Cô gái chợt im lặng, sau đó vài giây, cô thay đổi thái độ rồi quay trở lại vị trí của lực lượng mua hàng.
- Được, tôi đồng ý, đưa chúng tôi đi coi hàng.
Dứt lời, đoàn người nhanh chóng di chuyển theo hướng Trần Thiên, phía sau và xung quanh là đám cận vệ để đề phòng đối phương vì muốn chiếm số hàng mà thủ tiêu đối tác. Sau khi rời khỏi khu vực thỏa thuận, đám người bước vào một căn phòng rộng lớn và bí ẩn. Trần Thiên dừng lại, đám người cũng dừng theo, phía trước mặt những tên buôn lúc này là những chiếc lồng sắt với những cá thể Voọc, Tê Tê Java, Cầy Gấm, Cầy hương, Gà lôi hông tía, hai bao tải sừng Tê giác, nhung hưu…
- Còn ba con mèo gấm đang nhốt ở một nhà dân.
Trần Thiên chậm rãi và nói nhỏ với lực lượng thu hàng. Sau khi kiểm tra số lượng cá thể quý hiếm, cô gái khẽ gật đầu
- Dẫn tôi đến chỗ mèo gấm.
Cô gái cất giọng nói sắc lạnh, lúc này, Trần Thiên quay sang phía hai Hoàng, đề nghị.
- Cậu hai đi theo Bửu đá, dẫn người qua bên đó coi hàng.
- Sao anh không đi lại kêu tôi đi?
- Tôi phải trông coi số hàng này.
- Vậy để tôi coi, anh dẫn đoàn đi đi.
- Muốn giữ tiền không?
Trần Thiên nhìn thẳng vào mắt hai Hoàng bằng thái độ cứng rắn, nét mặt hai Hoàng biểu lộ vẻ cáu kỉnh nhưng phải im lặng làm theo đề nghị. Đám gian thương nhanh chóng bước theo trong dáng vẻ gấp rút và những gương mặt lầm lì hung tợn.
Sau khi đã đưa nhóm người thu mua hàng trái phép đến khu vực bí mật để xem hàng thì Trần Thiên đã cho lực lượng canh giữ nghiêm ngặt xung quanh, không để ai lạ lọt vào cứ địa. Trực tiếp Trần Thiên là người ở trong căn phòng chờ cô gái và hai Hoàng quay về thanh toán số tiền mua bán để phòng ngừa kẻ gian, kẻ lạ.
Đoàn khách hàng di chuyển chưa bao lâu thì điện thoại của Trần Thiên phát ra tính hiệu cuộc gọi, cậu nhanh chóng bắt máy để theo dõi tình hình
- Anh Thiên, anh làm ăn kiểu gì mà ba con mèo gấm nó đi mất rồi? Thằng A Sái cũng biến mất xác.
- Tại sao lại như vậy được?
- Anh không tin thì qua đây coi. Giờ thì trả lời sao với đối tác?
Sau vài giây im lặng, Trần Thiên đề nghị:
- Cậu ở bên đó giải quyết đi, phải tìm cho ra.
- Anh qua đây mà giải quyết, anh là người gửi và thỏa thuận với thằng A Sái, tôi không biết.
Hai Hoàng cất giọng trong sự khiêu khích và ngông nghênh. Lúc này, cô gái bước lại gần phía hai Hoàng, thái độ cứng rắn và nghiêm nghị, cô hướng ánh mắt sắc lẹm về phía hai Hoàng cùng lời lẽ cảnh báo.
- Anh nói cậu Thiên ở bên đó quản lý số lượng hàng cho tôi, không cần phải qua bên đây, nếu có gì, tôi với anh cùng giải quyết. Dù gì ở đây cũng đã thất thoát số cá thể rồi, nếu để bên kia mất thêm số lượng hàng, bên anh sẽ mất số tiền không nhỏ đâu.
- Nhưng cậu Thiên là người liên hệ và gửi các cá thể ở đây chứ không phải tôi.
- Nhưng các anh là người trong một tập đoàn, nếu anh không có trách nhiệm và phối hợp giải quyết vấn đề phát sinh cho chúng tôi thì đề nghị anh bước ra khỏi đây và không có quyền tham gia vào thương vụ này nữa. Tôi không chấp nhận trao đổi mua bán với một người không có trách nhiệm và nghĩa vụ gì trong đường dây này. Vai trò của anh đến đây là hết, mời anh bước ra khỏi đây.
Giọng cô gái rắn như thép, ánh mắt quắc lên cái nhìn trực diện vào mặt hai Hoàng với thái độ cảnh cáo. Lúc này, hai Hoàng đành im lặng nhún nhường dù gương mặt, khóe miệng vẫn nhếch lên tỏ vẻ không đồng thuận. Nhưng lòng tham, sự háu thắng của một kẻ luôn muốn chiếm giữ gia tài họ Lệnh đã không cho phép hắn bước ra ngoài cuộc chiến của tiền, thế nên hắn không cam tâm biến mình thành người ngoài cuộc, hắn buộc phải nén sự tức tối vào bên trong để tiếp tục đeo bám con đường di chuyển của những đồng đô la bóng loáng.
- Anh ở đây tìm cho ra số cá thể đi lạc, tôi về nhà hoang thanh toán lượng hàng đã kiểm tra để niêm phong và chuyển đi trước. Khi nào có kết quả thì báo lại cho tôi, tôi sẽ thanh toán tiếp. Số hàng bên kia, không thể neo lại chờ đợi.
- Không, cô thanh toán xong, phải nói Trần Thiên qua đây xử lý.
Hai Hoàng lên tiếng một cách ức chế và nóng nảy vì không đồng thuận, cô gái im lặng không trả lời mà chỉ ném cái nhìn nửa mắt đầy lạnh lùng, khinh bạc về phía hai Hoàng rồi bước ra khỏi căn nhà tranh dựng tạm cuối bìa rừng, đám cận vệ nhanh chóng bước theo, hai Hoàng càng trở nên bức bối, hắn nhìn theo bóng cô gái và đoàn tùy tùng bước đi đến khi họ khuất khỏi bìa rừng rồi đánh xạch cánh tay một cách điên tiết, bất lực.
Quay trở lại ngôi nhà hoang, đứng trước đống cá thể loi ngoi lốp ngốp trị giá chục tỷ, hai bên băng nhóm mua bán đều trong trạng thái dè dặt và thủ thế, những gương mặt sắc lạnh, đằng đằng sát khí đối diện nhau với những vũ khí đã được trang bị sẵn trong người, luôn sẵn sàng tử chiến khi đối phương manh động.
Chiếc vali bật khóa, Trần Thiên bước lại gần, cậu đưa tay xốc đống đô la xanh dày cộm được xếp gọn gàng một cách đầy kinh nghiệm, sau khi đoán được số tiền, cậu khẽ gật đầu, chiếc vali được đóng nắp và đẩy qua phía Trần Thiên. Cậu nhấc chiếc vali rồi chuyển qua tay một cận vệ thân cận, ngoắc tay ra hiệu giao hàng.
Số lượng cá thể quý hiếm nhanh chóng được thu gom, bỏ vào lồng cẩn thận, một chiếc xe có gắn hệ thống điều hòa được bật lên để lưu trữ số hàng như nhung hưu, sừng tê giác được an toàn. Tất cả số hàng sau một loáng đã được đám cận vệ và dân buôn kinh nghiệm chuyển lên chiếc xe bọc kín, niêm phong bằng một ký hiệu đặc biệt phía mép thùng. Cô gái đứng khoanh tay, điềm tĩnh theo dõi và giám sát quá trình thực hiện của đám đàn em. Sau khi mọi việc đã xong xuôi, cô ra hiệu cho xe bắt đầu di chuyển.
- Lên đường, Hậu, Quý theo xe, bám sát và canh chừng cẩn thận, phải liên kết chặt chẽ tay trong các trạm, không được để xảy ra sơ suất, nếu có ai cản đường… - cô gái im lặng hất cằm ra hiệu của dân anh chị, đó là ám chỉ “thủ tiêu”
- Dạ chị!
Những gã cận vệ nhanh chóng bước lên xe, chiếc xe tải chở hàng và chiếc BMW bóng loáng đưa những thành viên thực hiện nhiệm vụ liên kết và bảo vệ chuyến hàng bắt đầu di chuyển ra khỏi khoảng sân của căn biệt thự bỏ hoang khi Trời vừa nhá nhem tối, bốn gã cận vệ còn lại giữ nhiệm vụ hộ tống Triệu Mẫn Quỳnh về đại bản doanh.
Lúc này, số hàng đã được thu gom và di chuyển nên áp lực cũng giảm bớt phần nào trong căn phòng mờ tối nhưng sự dè chừng giữa hai bên lực lượng vẫn ở mức cao điểm không lơi lỏng.
- Tôi cần trao đổi với ông chủ Trần Thiên một chút về số hàng đang bị thất lạc. Mọi người có thể ra ngoài.
Triệu Mẫn Quỳnh cất giọng mệnh lệnh và uy lực, những gã cận vệ hai phía im lặng rồi quay qua nhìn nhau như dò xét trong sự dè dặt, hoài nghi.
- Được, các anh có thể ra ngoài một chút. – Trần Thiên đồng ý.
Những gã cận vệ bặm trợn của hai bên luân phiên bước ra ngoài, trong bóng tối đen đặc của rừng già và ánh đèn Neon chạy điện leo lét họa lên những bóng người lừng lững như những gã khổng lồ xen giữa rừng cây rậm rạp. Khi những bóng người đã ra khỏi căn phòng, Triệu Mẫn Quỳnh cẩn trọng đưa mắt quan sát thêm lần nữa rồi cô bước gần về phía Trần Thiên.
- Tôi muốn nói anh biết một điều.
- Điều gì, cô cứ nói.
Triệu Mẫn Quỳnh bước lại gần hơn và đến khi gương mặt cô gần chạm vào cổ Trần Thiên, Trần Thiên im lặng không động tĩnh và vẫn cao độ đề phòng, trong lòng anh thoáng nghĩ: “Không lẽ lại dùng chiêu trò gì đó không minh bạch?”
Mẫn Quỳnh kê mặt gần sát Trần Thiên rồi nói nhỏ: “Nắm tay tôi”. Lúc này, trong lòng Trần Thiên thoáng chút bất ngờ, cậu chưa kịp có động thái phản ứng thì Mẫn Quỳnh đã khẽ nắm tay anh, anh cảm nhận một cảm giác ấm áp mềm mại từ bàn tay một người phụ nữ len vào những ngón tay nhưng cậu vội nhíu mài khi linh cảm trong lòng bàn tay có gì đó cộm cộm như một mảnh giấy. Sau vài giây, Mẫn Quỳnh bỏ tay Trần Thiên ra và bước ra xa hơn so với lúc đầu. Cô nhìn vào mắt Trần Thiên rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào thuần khiết khác hẳn sự lạnh lẽo đầy sát khí của một bông hồng bọc thép mà trước đó cậu từng nhìn thấy rồi bỗng dưng cô thay đổi giọng, nói lớn như cố tình cho bên ngoài nghe thấy
- Bên anh cần nhanh chóng tìm cho ra số cá thể thất lạc, đúng 10 giờ sáng mai, nếu không có, chúng tôi sẽ đi về. Bên anh sẽ phải đền bù tổn thất chi phí cho chúng tôi. Nhớ đó.
Trần Thiên thoáng chút bất ngờ trước sự thay đổi thái độ lạ lùng của cô gái nên không trả lời cũng không động tĩnh. Trong khi cậu vẫn im lặng theo dõi và quan sát thì cô gái đã quay lưng bước nhanh ra khỏi cánh cửa căn phòng bỏ hoang đầy rêu lạnh. Vài phút sau, chiếc oto đắt đỏ nổ máy rời đi, đưa bóng hồng và cũng là nữ Thủ lĩnh của phái đoàn thu mua thú quý rời khỏi ngôi biệt thự bỏ hoang.
Sau khi Mẫn Quỳnh bước ra khỏi căn phòng, những cận vệ của Trần Thiên đã lập tức bước vào để quan sát động tĩnh và bảo vệ chủ nhân nhưng Trần Thiên ra hiệu không có chuyện gì rồi cho họ về khu vực nghỉ ngơi. Khi đám lính đã rời khỏi tòa nhà, trong không gian yên ắng tĩnh lặng, Trần Thiên khẽ mở bàn tay và nhìn thấy mảnh giấy nhỏ xếp làm tư ngay ngắn.
“Ba cá thể mèo gấm đã bị đồng bọn trong nhóm anh mang đi để buộc anh sang đó xử lý, họ dùng kế điệu hổ ly sơn để đánh tráo và chiếm đoạt số hàng bên nhà hoang. Người đó, có thể anh tự tìm ra”.
Những dòng chữ hiện ra như ngọn lửa bùng lên trong lòng Trần Thiên và đốt cháy con ngươi trong lòng mắt. Cậu nắm chặt lòng bàn tay bằng cảm xúc giận dữ nhưng buộc phải chế ngự để tìm ra hướng giải quyết và đảm bảo cho phi vụ mua bán thành công, đó cũng là trách nhiệm của Trần Thiên để gia tộc không rơi vào thảm kịch tiền tài, tù tội.
Buổi sáng Trời âm u phủ trùm lên cánh rừng già, họa lên mảng không gian cô tịch và tĩnh lặng, trong khi Trần Thiên vẫn cố nán lại để chờ thông tin về các cá thể thất lạc thì cậu nhận được cuộc gọi từ phía ông Bằng
- Trần Thiên, thằng Út nó mất tích rồi.
- Ba nói gì? Tại sao nó lại mất tích?
- Ba không biết, dì Mỹ đem cơm lên thì không còn thấy nó trong phòng, mọi người tìm hết mọi nơi trong tòa nhà mà không thấy nó. Con về nhanh, tìm xem nó đang ở chỗ nào?
- Dạ, để con về.
Ánh mắt Trần Thiên ngập tràn sự hỗn độn khi những sự cố liên tiếp diễn ra, trong khi những cá thể thất lạc vẫn chưa tìm được thì việc cậu em trai út bị mất tích lại càng là điều vô cùng nghiêm trọng vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ cậu út rời khỏi căn phòng, và căn bệnh thần kinh của cậu có thể gây nguy hiểm cho cậu bất cứ lúc nào nếu không có ai bên cạnh.
Trần Thiên gấp rút lên xe, tài xế lập tức cho xe rời đi. Trần Thiên không quên gọi điện để chỉ huy những đàn em còn lại.
- Bửu đá và cậu Trầm ở lại, theo dõi tình hình, hỗ trợ cho cậu hai tìm ra các cá thể, nhưng cũng phải theo dõi và quan sát. Không được chủ quan lơ là. Có động tĩnh gì phải báo tôi ngay.
- Dạ, em biết, cậu chủ cứ yên tâm.
Hai tên cận vệ gật đầu chấp hành mệnh lệnh một cách phục tùng. Chiếc kính xe từ từ hạ xuống và chiếc quái thú đen chầm chậm rời đi, ra khỏi khuôn viên ngôi biệt thự bỏ hoang trong tích tắc.
Trên đoạn đường di chuyển từ Di Linh về Đồng Nai, mạch thần kinh Trần Thiên không lúc nào giãn ra ngơi nghỉ, bao nhiêu thứ ngập ngụa trong đầu khiến cậu luôn phải tư duy, đối phó, trong sự mệt mỏi, cậu khẽ nhắm mắt lại, ngã ra ghế dựa để tìm vài phút thư giãn hiếm hoi, bất chợt điện thoại trong túi Trần Thiên nhấp nháy
- Tôi nghe.
- Cậu chủ, A Sái, người nhận giữ cá thể đã được tìm thấy, nhưng…
- Cậu nói đi.
- Hắn chết rồi, xác được tìm thấy trong bìa rừng, có dấu hiệu bị giết, chắc hắn bị thủ tiêu để bịt đầu mối.
Sau vài giây im lặng, Trần Thiên trầm giọng
- 3 cá thể đã tìm được chưa
- Vẫn chưa tìm được.
- Tiếp tục theo dõi và tìm kiếm, nếu trong 3 ngày nữa vẫn không tìm được thì quay trở về Thành phố.
- Dạ cậu chủ.
Trần Thiên khẽ bật một tiếng thở dài, ấn đường lộ những nếp nhăn giữa đôi mài đang nhíu lại vì căng thẳng. Có những lúc, cậu cảm thấy mọi thứ trở nên mờ mịt đến không có lối ra bởi sự tranh giành quyền lực, tiền bạc trong gia đình đã khiến cho quá trình làm ăn trở nên khó khăn gấp bội, những trở ngại bên ngoài không nan giải bằng chính những thủ đoạn bên trong, từ những người thân tín ngấm ngầm triệt hạ lẫn nhau, đó là mối hiểm nguy và cam go nhất trong những phi vụ làm ăn đẫm máu và nước mắt.
Chiếc Maybach chầm chậm lướt qua cánh cổng điều khiển tự động của tòa lâu đài đồ sộ rồi chạy xuống tầng hầm, Trần Thiên vội vã mở cửa xe và đi nhanh vào khu vực trung tâm tòa nhà, dừng lại ở đại sảnh phòng khách. Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy ông Bằng ngồi ở bàn trà, dáng vẻ mệt mỏi và lo lắng
- Ba, con về rồi đây.
Ông Bằng chậm chạp quay về hướng phát ra tiếng nói rồi đứng dậy, tay vẫn run run
- Con cho người đi tìm thằng út ngay, nó có mệnh hệ nào thì ba không sống nổi, nó không bình thường, tội nó lắm.
- Ba yên tâm, con sẽ tìm ra được nó.
- Ừ! Con phải giúp ba, ba có bỏ hết tiền bạc cũng phải tìm ra được nó.
Trần Thiên khẽ đỡ ông Bằng ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không quên dặn dò cận vệ:
- Anh Thuận, đưa ông chủ về phòng nghỉ ngơi.
Trần Thiên linh cảm có điều gì không bình thường trong thời gian mình đi vắng, cậu lập tức triệu tập những người giúp việc và những bảo vệ xung quanh khu vực ngôi nhà để nắm bắt tình hình nhưng dường như ai cũng mù mờ không có được thông tin nào cụ thể. Trần Thiên lại một lần nữa như rơi vào bế tắc. Trong lúc mọi thứ vẫn đang rối rắm như sa bàn, Trần Thiên lại nghe tiếng reo từ điện thoại, cậu không chần chừ khi thấy hiện lên tên Triệu Mẫn Quỳnh
- Chào cô!
- Tôi Mẫn Quỳnh đây.
- Tôi biết, cô nói đi.
- Anh không cần tìm 3 cá thể đó nữa, nó đã được di chuyển đến tập đoàn Hoàng Gia rồi.
- Ai đã tìm ra nó?
- Tôi nói điều này, anh đừng quá hụt hẫng (Mẫn Quỳnh im lặng vài giây rồi tiếp tục). Chính em trai anh, Trần Hoàng đã cấu kết với Hoàng Gia để qua mặt anh, cậu ấy đã cho người thủ tiêu A Sái ở chòi hoang để vận chuyển 3 cá thể đi. Tôi không biết tại sao cậu ấy là em của anh mà lại làm như vậy.
Trần Thiên im lặng, tai anh nghe lùng bùng vì cơn nóng đang dần bốc hỏa trên đỉnh đầu khi những lời của Mẫn Quỳnh vẫn chậm rãi bên kia đầu dây điện thoại.
- Tại sao cô biết?
- Tôi là người được Hoàng Gia đưa đến thỏa thuận phi vụ này, tôi phải biết chứ. Cho nên, anh không cần tìm 3 cá thể nữa đâu, vì có lật tung cánh rừng cũng không thể tìm được. Tôi….
Tiếng Mẫn Quỳnh bỗng dưng ngưng bặt khi một tiếng nổ lớn vang lên. Đôi mắt Trần Thiên rực lên khi linh cảm có điều gì đó chẳng lành, anh vội gọi tên Mẫn Quỳnh nhiều lần trong điện thoại
- Mẫn Quỳnh! Mẫn Quỳnh! Cô nói đi, cô có chuyện gì không?
Điện thoại vẫn im lặng, không có người trả lời mặc cho Trần Thiên vẫn tiếp tục gọi tên, loáng thoáng ở đầu dây bên kia, Trần Thiên như chết lặng khi nghe tiếng một người đàn ông ồm ồm nói vọng từ xa
- Con phản tặc. Đem xác nó đi.
Cặp mắt Trần Thiên mở trừng trừng, mồ hôi trong lòng bàn tay cậu đổ ướt cả màn hình điện thoại, lần đầu tiên trong đời, Trần Thiên nghe một cơn đau buốt xuyên thấu qua tim, cảm giác nóng ấm từ bàn tay Mẫn Quỳnh bỗng tỏa lan trong tâm trí, cậu nghiến chặt hàm răng, bàn tay siết mạnh, những đường gân nổi cộm chạy dọc cánh tay tưởng chừng có thể bẻ cong thanh sắt. Một giọt nước mắt vô định rơi ra từ hốc mắt, kể từ sau khi Mẹ mất, Trần Thiên mới lại nghe vị mặn đắng chảy dọc gò má mình. Cậu thẫn thờ ngồi xuống ghế, giọng rít qua kẽ răng: “Đồ khốn”.
Nén những cảm giác bất định vào lòng, Trần Thiên nhấc máy gọi đám thuộc hạ ra về, dừng lại chuỗi ngày lùng sục 3 cá thể còn thất lạc, hai Hoàng cũng theo đám tùy tùng quay về thành phố, bộ mặt giả vờ như không hay biết tình hình.
Trong khi phải gấp rút và căng thẳng truy tìm cậu Út thì một thương vụ làm ăn khác liên quan đến số thú quý hiếm lại đổ về. Trong tình cảnh này, ông Bằng không còn tâm trí để lo đến việc kiếm tiền mà ông chỉ mong tìm lại được đứa con trai Út bị tâm thần đang vô phương biệt tích.
Một buổi chiều, ông gọi cả hai cậu con trai vào phòng đại sảnh, vẻ mặt bần thần, ông bắt đầu giao phó nhiệm vụ
- Thằng Út đang mất tích, hai đứa phải tìm cho ra được nó, nhưng cũng không được bỏ lỡ thương vụ 30 cá thể quý đang chuyển về từ Lào, chuyến xe đang di chuyển qua biên giới. Hai đứa phải nhanh chóng tìm được nơi tiêu thụ, phải hoàn tất các nhiệm vụ trên. Đứa nào hoàn thành trọng trách này thì Ba sẽ ký quyền điều hành tập đoàn của gia tộc Lệnh Bằng.
Sau khi lời ông Bằng vừa dứt, hai Hoàng đã khẽ nhếch mép cười, nụ cười thâm hiểm và đắc chí bởi hắn nghĩ mọi thứ đang nằm trong tay hắn, Trần Thiên thì chỉ im lặng, không trả lời, hai từ “tiền quyền” với cậu giờ đây bỗng trở nên mông lung và sáo rỗng bởi trong lòng cậu đang có một cảm giác trống trải vì sự mất mát vô hình, không còn là niềm khao khát mãnh liệt thống lĩnh gia tộc, nắm quyền điều hành tập đoàn mà giờ đây, một tâm trạng cô độc muốn buông xuôi đang xâm chiếm tinh thần của cậu. Lúc này, điện thoại của Trần Thiên bỗng đổ chuông, cậu chậm rãi nhấc máy.
- Tôi nghe!
- Đại ca, chuyến hàng gỗ đã về đến nơi, đang tập kết ở một căn nhà bỏ hoang tại xã Triệu An. Đại ca đến đó cho kiểm hàng.
- Ừm! Tốt rồi. Để tôi đến đó. Các anh ở đó canh giữ cho đến khi tôi và đối tác ra đến.
- Dạ đại ca.
Trần Thiên im lặng vài giây rồi quay sang ông Bằng, nói với ông bằng giọng có phần phấn khởi
- Ba, chuyến hàng gỗ đã về bến an toàn, giờ con phải bay ra đó để bàn giao cho đối tác, xong việc con sẽ về. Ở nhà, nhờ cậu hai trông coi và nắm tình hình thằng Út.
- Anh nói sao? Chuyến hàng về đến nơi rồi à? – Hai Hoàng lộ vẻ kinh ngạc không tin.
- Cậu sao vậy? không hài lòng à?
- Anh nói gì vậy? Tôi chỉ hỏi vậy thôi, vì anh nói khó mà.
- Khó đâu có nghĩa là không làm được.
Lúc này ông Bằng lên tiếng hối thúc và giải tỏa
- Thôi, con bay nhanh ra đó giải quyết công việc rồi về.
- Dạ ba!
Kết thúc câu chuyện chóng vánh, Trần Thiên đặt vé chuyến bay từ Đồng Nai ra Quảng Trị để hoàn tất thương vụ gỗ sau nhiều ngày vận chuyển khó khăn và đầy nguy hiểm. Nhìn theo bóng Trần Thiên bước ra ngoài đại sảnh, hai Hoàng nghiến răng, ánh mắt hằn lên sự điên tiết và bức bối, hắn không nghĩ mọi âm mưu của hắn cuối cùng cũng đành thất bại dưới tay Trần Thiên và mối lo thâu tóm quyền lực càng trở nên sôi sục, bất an trong lòng hắn hơn bao giờ hết.
Sau khi đáp chuyến bay ra Quảng Trị để gặp gỡ và bàn giao số gỗ cho một nhà tài phiệt người Campuchia, bằng mưu trí, khả năng ứng biến và giao tế kinh nghiệm, bản lĩnh của mình, Trần Thiên đã hoàn tất phi vụ và mang về số tiền hơn 50 tỷ đồng. Không kịp nghỉ ngơi, Trần Thiên đã vội vã book vé chuyến bay để đáp về Đồng Nai sau khi hoàn thành công việc.
*****
Nắng chiều cuối thu nhàn nhạt phủ lên những tàng cây trong khu dinh thự, bóng cây ẩn hiện qua lớp cửa kính dãy nhà sơn màu trắng như tòa bạch ốc, toát lên vẻ thơ mộng, đẹp đẽ kiêu kỳ. Đứng im lặng trước dãy hành lang, một vài giây phút yên ả hiếm hoi mà Trần Thiên cảm nhận được sự thanh bình sau chuỗi ngày đối mặt với vô vàn sóng gió trong những thương vụ làm ăn nghẹt thở và những biến động trong nội bộ gia đình. Ánh mắt Trần Thiên có chút gì đó xa xăm khi nghĩ về cô gái có tên Mẫn Quỳnh mà anh vô tình biết được trong phi vụ chạy hàng đầu tiên mà cũng là cuối cùng. Hình ảnh cô gái có làn da trắng trẻo, đôi mắt trong veo nhưng sáng rực như sao, gương mặt đẹp đẽ tinh anh với chiếc cổ cao thanh tú và bàn tay mềm mại, sự bản lĩnh đanh thép ẩn giấu đằng sau nét thuần khiết, chỉ tiếc rằng, cô lại là một quân bài, một con tốt thí của bọn gian thương, bọn chúng muốn dùng cô để dụ dỗ, lung lay cậu trong công cuộc ngã giá rồi thủ tiêu cô như một món hàng.
Trần Thiên bỗng bật một tiếng thở dài, trong tiềm thức mông lung, cậu thấy lòng có chút yếu đuối hiếm hoi len lỏi sau cuộc gặp gỡ định mệnh trong cuộc đời mình.
- Mẫn Quỳnh! Cô hãy yên nghỉ!
Trần Thiên bật lên một tiếng nói khẽ, gương mặt thoáng chút trầm buồn rồi quay trở vào ngôi biệt thự trong khuôn viên cậu đang sinh sống. Cậu nhanh chóng gác lại những cảm xúc thoáng qua để giữ tinh thần điềm tĩnh, đưa mình quay lại cuộc chiến đầy cam go trong chốn thương trường và truy tìm cho ra cậu Út.
Hai ngày tiếp theo trôi qua, tung tích cậu Út vẫn mờ mịt, lòng dạ ông Bằng càng như ngồi trên đống lửa, ông liên tục hối thúc và thỉnh thoảng lại tái phát căn bệnh đau tim, bác sĩ phải thường xuyên túc trực thăm khám tại nhà.
*****
Một buổi chiều, khi đang tập trung công việc tại phòng, dì Mỹ, người làm công bỗng hớt hải chạy lên phòng hai cậu chủ, bà gõ mạnh cửa rồi thông báo một tin khẩn cấp
- Cậu ơi, ông chủ mất rồi.
Nhận tin, hai người con trai của gia tộc Lệnh Bằng vô cùng bất ngờ, họ vội vàng chạy lên phòng của Cha thì thấy ông đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, môi chưa khép chặt, vị bác sĩ đang ngồi bên cạnh.
- Khi tôi đến thì thấy ông cụ đã mất rồi. Ông đã mất khoảng hơn một giờ rồi.
Hai người con trai đứng yên nhìn vào thi thể người cha đang nằm bất động, họ vội bước đến gần để nắm lấy tay ông lần cuối, bàn tay đã lạnh và cứng rồi.
Sau khi lo hậu sự cho Cha, hai người con ông Bằng càng trở nên xa cách như hai thái cực, cuộc chiến gia tộc càng trở nên khốc liệt để tranh khối tài sản khổng lồ và những thương vụ làm ăn bạc tỷ vẫn âm thầm diễn ra không khoan nhượng.
Để đạt được mục đích thâu tóm cơ ngơi và nắm quyền điều hành tập đoàn gỗ Thiên Hoàng, hai Hoàng không từ bỏ thủ đoạn nào. Những cuộc móc nối, toan tính, thâm độc đẫm mùi tiền liên tục xuất hiện trong đầu óc của hai Hoàng chưa bao giờ ngơi nghỉ.
*****
Ngồi trong căn phòng biệt lập đầy những món đồ quý hiếm đắt tiền, điếu xì gà Cohiba Behike tỏa làn khói thơm nức trắng đục trên mép môi một gã thiếu gia giàu có, ánh mắt ngông nghênh, hãnh tiến và kênh kiệu chưa bao giờ mất đi trên gương mặt Trần Hoàng. Hắn bật cuộc gọi cho một gã đàn em.
- Tình hình bọn bây theo dõi đến đâu rồi
- Dạ, chuyến hàng đang di chuyển qua quốc lộ 13, xe của Thịnh gió đang di chuyển phía trước để tiền trạm và xử lý khi có phát sinh.
- Chuyến hàng vẫn về kho như dự tính?
- Dạ đúng rồi anh hai, cậu cả đã báo lệnh như vậy.
- Cậu cả cậu cả, cái gì bọn bây cũng cậu cả, tao chết rồi à?
- Dạ, anh hai bớt giận.
- Chuyến hàng này, không ghé kho ở Bình Phước, cho xe quay đầu về hướng Bà rịa Vũng Tàu, địa chỉ, tao sẽ nhắn thằng Thịnh gió.
- Nhưng nó không quay xe đâu, nó làm theo lệnh của cậu cả, anh hai làm vậy là khó cho tụi em rồi.
- Tụi bây làm theo tao hay không muốn về với vợ con?
Hai Hoàng trở giọng đe dọa đầy thách thức, lúc này, gã đàn em im lặng vài giây rồi nói tiếp
- Vậy anh hai cứ nhắn với Thịnh gió, nếu nó quay xe thì em theo về Bà Rịa – Vũng Tàu
- Mày ngoan đó. Nhớ, không hó hé cái mồm. Nếu không, vợ con mày….
Hai Hoàng khẽ nhếch mép cười đầy hiểm ác, đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, hai Hoàng cũng kết thúc cuộc gọi trong sự hả hê với một âm mưu mà hắn đang rất vô cùng đắc ý.
Phía bên căn phòng nơi Trần Thiên đang ở, những cuộc gọi và những thông tin cũng liên tục được báo về, nhưng tin về cậu Út vẫn mờ mịt chưa ra có lối ra. Vài lần, Trần Thiên mải miết tập trung điều hành công việc, điều phối chuyến hàng và giải quyết những phát sinh vướng mắc dọc chặng đường đi mà quên ăn quên ngủ, bởi đó không chỉ là tiền mà còn sinh mạng, chỉ cần sơ suất là cả tập đoàn sẽ đổ ập như đống cát rỗng chân, và cả gia tộc phải ngồi sau song sắt. Khi đang tập trung vào mớ hợp đồng, Trần Thiên nhìn thấy cuộc gọi từ phía một người đàn em thân cận
- Đại ca, có chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Xe hàng không về kho như dự định, thằng Thịnh cho xe quay đầu về hướng Bà Rịa – Vũng Tàu
- Sao lại có chuyện đó?
- Em không biết, nó không nói gì.
- Nhưng ai ra lệnh cho nó? Làm sao nó dám tự ý quay đầu xe ra đó?
- Em nghĩ, ngoài đại ca ra, không ai có quyền điều hành tụi nó ngoài cậu hai.
- Cậu với Hải tài xế lập tức bám theo xe, ra địa điểm đó. Theo dõi và lấy thông tin từ Thịnh gió coi ai đã bắt nó quay xe. Nhớ thận trọng.
- Dạ đại ca.
Dù không ai nói ra hoặc khẳng định điều gì nhưng trong đầu Trần Thiên cũng thừa khả năng để hiểu ai là người đã phỗng tay trên thương vụ mua bán này. Sau vài phút đang nghĩ cách để giải quyết vụ việc thì một tin nhắn trong máy Trần Thiên nhấp nháy và đó là tin nhắn từ Thịnh gió
“Đại ca, xe em quay đầu theo lệnh cậu hai. Đại ca giữ bí mật dùm em vì nếu biết em nói ra, vợ con em khó toàn mạng sống”.
“Anh yên tâm! Cứ chạy theo lời cậu hai, đến địa điểm nhắn cho tôi, đã có Trầm và Hải tài xế bám ngoài sau. Có gì họ sẽ hỗ trợ”.
“Em cảm ơn đại ca”
Chuyến xe chở 30 cá thể thú quý hiếm được Trần Thiên nhanh chóng định giá và bán cho một nhà tài phiệt ở Bình Phước khi chuyến hàng vừa từ Lào qua biên giới, trong lúc chuyến hàng đang trên đường giao về điểm tập kết thì Trần Thiên không ngờ rằng, hai Hoàng đã âm thầm móc nối với một đầu nậu khác trong giới kinh doanh thú rừng với mức giá thấp hơn, nếu nhận được chuyến hàng cướp từ tay của nhà tài phiệt thì họ sẽ chi riêng cho hai Hoàng một món tiền rất lớn nằm ngoài hợp đồng ký kết. Như vậy, hai Hoàng vừa được lợi, vừa làm cho Trần Thiên phải mất uy tín trong giới làm ăn và có nguy cơ đền bù tiền cọc.
*****
Ngoài Trời, cơn mưa chiều đột nhiên trút xuống, những âm thanh ào ạt, xé dọc trên những tàng cây hòa trong tiếng gió rít lên hoang dại. Trần Thiên xếp lại mớ hợp đồng dang dở rồi đi pha một cốc café. Đặt ly capuchino thơm lừng, nóng hổi trên bàn, cậu hớp một ngụm, vị ngọt tan trên đầu lưỡi rồi len xuống cổ họng, hòa quyện trong hơi nóng giữa cái lạnh hiu hắt ngoài Trời làm tinh thần cậu trở nên thư giãn sau những bộn bề mối lo công việc. Ly café chưa uống được một nửa thì tiếng chuông điện thoại lại bật lên, đầu dây bên kia là Trầm, một đàn em cực kỳ tinh nhuệ và thân cận.
- Đại ca, em có thông tin này báo gấp với đại ca
- Anh nói đi.
- Cậu Út, là do cậu hai đã lén đưa đi, một cận vệ hôm đó đã tiết lộ, em đoán là âm mưu để ông chủ truy tìm, mà cũng có thể sẽ làm con cờ cho vụ cướp tay trên này.
- Anh có nắm được địa điểm cậu Út đang ở không?
- Em chưa nắm được nhưng có thể sẽ đưa đến địa điểm ngôi nhà hoang ở Bà Rịa – Vũng Tàu.
- Được rồi, anh tiếp tục theo dõi và nắm bắt tình hình.
- Dạ đại ca.
Trần Thiên im lặng, đôi lông mài nhíu lại trên cặp mắt sáng quắc và đầy thần khí, cậu uống nốt ngụm café còn lại rồi bắt đầu chuẩn bị cho việc lên đường đến địa điểm theo chỉ dẫn của thuộc hạ.
8 giờ sáng, trong một căn biệt thự bỏ hoang, theo luật của giới kinh doanh hàng quốc cấm có số lượng lớn và giá trị cao thì họ chọn những khu vực không người ở để bàn giao tiền hàng chứ không bàn giao tại nhà riêng của bên mua hay bán để tránh bị xung quanh dòm ngó, một phần là tránh bị bao vây, phục kích và chiếm đoạt bởi lực lượng sân nhà.
Ngôi nhà hoang đã có mặt đầy đủ lực lượng hai bên. Những cá thể thú quý được mang xuống và để trong căn phòng kín mà đám cận vệ hai Hoàng đã tiền trạm và tìm được vị trí ngôi nhà để bàn giao hàng hóa. Những bóng người im lặng phía trong căn phòng bí mật, bên ngoài không nghe tiếng động, ngôi nhà ẩn giữa hàng dương cao ngút được bao bọc xung quanh bởi những ngọn núi xanh rì. Một gã trong đám đầu nậu với gương mặt đen đúa thuần dân miền biển đến kiểm tra kỹ lưỡng từng cá thể Cầy vằn, Thỏ sọc Annamite, Hoẵng Roosevelts, Chà vá chân đỏ và 200 kg ngà voi.
- Đây có phải hoẵng thuộc nhà Roosevelts không? Người đàn ông bên phía thu mua đặt câu hỏi trong sự hoài nghi
- Đảm bảo, nó được người dân săn bắt từ Lào.
Người đàn ông dùng đèn pin rọi vào mắt những con vật để xem phản ứng và độ linh hoạt của những cá thể, sau khi kiểm tra kỹ, gã khẽ gật đầu. Hai Hoàng nhếch mép nở nụ cười nửa miệng đầy đắc ý. Chiếc vali bên phía nhóm mua hàng được mở ra, lần này đích thân hai Hoàng tự tay cầm những xấp đôla xanh kiểm đếm, hắn gật đầu đồng ý, chiếc vali đóng nắp, một gã đàn ông bặm trợn cầm đến giao về phía hai Hoàng.
Sau khi giao tiền, đám đầu nậu bắt đầu di chuyển những cá thể lên chiếc xe tải đang đậu sẵn. Thương vụ diễn ra âm thầm và có phần suông sẻ cho đến khi một giọng nói cất lên, trầm lạnh từ phía bên ngoài
- Không có cá thể nào di chuyển ra khỏi đây
Hai Hoàng quay sang nơi phát ra tiếng nói rồi há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy Trần Thiên đang lừng lững bước vào, hai Hoàng nghĩ rằng phi vụ phỗng tay trên này đã căn dặn đám thuộc hạ bằng nhiều hình thức và diễn ra bí mật thì Trần Thiên sẽ không hay biết nhưng cuối cùng, Trần Thiên lại có mặt ở đây, ngay tại thời điểm quan trọng này. Hắn vừa sửng sốt vừa điên tiết khi thấy Trần Thiên xuất hiện để ngăn cản phi vụ của hắn.
- Tại sao anh lại biết ở đây?
- Cậu có trốn đằng Trời, tôi cũng tìm ra.
- Đừng phá bĩnh việc làm ăn của tôi.
- Cướp tay trên người khác là không phá bĩnh à?
Trần Thiên lạnh lùng rồi quay sang đám đầu nậu xung quanh
- Chuyến hàng này, không ai được phép đưa đi. – Trần Thiên gằn giọng cảnh báo.
- Này anh bạn, chúng tôi đã giao tiền cho em anh rồi đó. – Một tên đầu nậu lên tiếng
- Đó là chuyện của các anh, các anh có thể gặp người đó lấy lại
Nghe số tiền trên tay đang giữ đột nhiên bị lấy lại, hai Hoàng lớn tiếng đáp trả
- Đừng mong lấy lại số tiền này, nếu không anh sẽ phải hối hận đó, khôn hồn thì cút đi.
- Tôi sẽ đi với xe hàng này. Cậu ở đây và giao tiền lại cho người ta.
- Anh nằm mơ à?
- Hôm nay, không lấy lại được chuyến hàng, chỉ có hai cách, một là chết, hai là đi tù, chọn đi. – Giọng Trần Thiên đanh thép một cách đáng sợ.
- Đồ điên. – Hai Hoàng lớn tiếng quát.
Không đáp trả lời hai Hoàng, Trần Thiên ngoắc tay ra hiệu cho lực lượng cận vệ bao vây xe hàng, lúc này, tiếng lạch cạch vang lên từ những khẩu rouleau của các băng nhóm đã trang bị sẵn, lực lượng nào cũng muốn bảo vệ khối tài sản của mình nên sẵn sàng đối mặt cuộc tử chiến, thế nhưng hai Hoàng dường như rơi vào đà thất thế khi lực lượng thân cận giờ chót bỗng nhiên trở mặt do không đủ tình cảm và dũng khí để bảo vệ cho một kẻ dã tâm ích kỷ.
Người đàn ông bên nhóm mua hàng cất giọng ồm ồm như người nghiện thuốc
- Đụng vào xe hàng thì bọn tao nổ súng.
- Vậy thì bọn tao cũng sẽ nổ súng. Trả xe hàng hay là bỏ mạng, chọn đi. – Trần Thiên lạnh lùng gằn từng tiếng đáp trả
Lúc này, phía đối diện, hai Hoàng chậm rãi cất giọng ngạo nghễ
- Cho xe đi, nếu không, anh sẽ phải hối hận đó anh Cả à.
Dứt lời, một tiếng kêu rú ú ớ vang lên đầy thê thảm, Trần Thiên quay về phía phát ra tiếng lạ thì sững sờ khi thấy cậu em trai Út bị bịt miệng bằng một băng keo dính, tay trói quặt ra sau và đang bị khống chế bởi một kẻ thân tính của hai Hoàng. Trần Thiên hằn lên sự điên tiết giận dữ
- Đồ khốn, một đứa nhỏ tâm thần mà mày cũng không buông tha cho nó.
- Nó là thằng thần kinh, nó có sống cũng chẳng giúp ích được gì, nay tôi cho nó tham gia vào thương vụ làm ăn là nó không vô dụng rồi. – Hai Hoàng ngông nghênh mai mỉa.
- Nếu mày không phải em tao, tao đã bắn nát sọ mày rồi. Hãy sống cho ra một con người.
Ánh mắt Trần Thiên hằn lên những tia nhìn đỏ quạch, giọng cậu đậm mùi thù hận và cuồng nộ khi nhìn thấy cậu em trai út phải rơi vào cảnh nguy hiểm và trở thành con bài cho âm mưu đen tối bẩn thỉu của hai Hoàng. Dường như Trần Thiên không còn giữ được bình tĩnh trong ngôn từ khi tiếng kêu la ú ớ đầy sợ hãi của đứa Út vang lên thảm thiết. Lúc này, hai Hoàng chậm rãi bước lại gần phía Trần Thiên, gương mặt vẫn ngạo nghễ, thách thức
- Bắn nát sọ à? Nè đầu nè, chỗ này máu nhiều lắm. Bắn đi.
Hai Hoàng đưa tay chỉ vào thái dương, ném cái nhìn ngông nghênh, thách thức rồi cất giọng cười khoái trá. Trần Thiên vẫn nhìn trừng trừng vào mặt hai Hoàng, ánh mắt long lên sòng sọc, bàn tay cậu nắm chặt như muốn đấm cho nát tan kẻ thủ đoạn, cảm giác bị dồn đến đường cùng mà vẫn phải cố nén sự chịu đựng vào trong bởi lương tâm của Trần Thiên không cho phép mình ra tay manh động để gây nguy hiểm đến tính mạng đứa em bệnh tật.
- Cho xe chạy, đứa nào ngăn cản, tao sẽ tiễn thằng tâm thần về với ông bố nó.
Hai Hoàng ngạo mạn với ngôn từ của kẻ ngông cuồng, đánh mất lương tri. Bộ mặt của hắn đã lộ ra những lớp cuối cùng đầy tham vọng đến mức không còn chút tình người. Hai bên băng nhóm đứng yên không ai phản ứng. Chiếc xe tải nổ máy, gã tài xế yên vị trên khoang buồng lái, chuẩn bị cho xe di chuyển, bất chợt đám người trong hai băng nhóm quay nhìn nhau với ánh mắt, gương mặt kinh ngạc, thất thần lẫn sự sững sờ khi tiếng rú còi inh ỏi vang lên rền rã khắp khu đất hoang bỏ trống, hàng chục xe cảnh sát và những xe chuyên dụng bọc thép ập đến, bao vây toàn bộ cứ địa trong chớp nhoáng. Những kẻ buôn lậu bắt đầu nhốn nháo tán loạn khi lực lượng cảnh sát đổ bộ bao vây toàn bộ căn nhà với những vũ khí trên tay. Những tiếng súng bắt đầu vang lên chát chúa, dội những tia lửa đỏ bỏng rát từ những viên đạn va chạm thành tường, giờ thì bọn buôn lậu không còn cách nào khác ngoài việc chống trả lại lực lượng thi hành công vụ bởi chúng biết rằng nếu không trốn thoát thì con đường đến cửa nhà giam sẽ ở ngay trước mặt.
Trong tích tắc, lực lượng cảnh sát đã bung tỏa ra khắp ngôi nhà hoang để trấn áp và vây bắt những tên tội phạm nguy hiểm có vũ khí, sau một hồi, đã có những kẻ bị khống chế còng tay, cũng có những xác người ngã xuống vì trúng đạn, máu bắt đầu nhuộm đỏ sàn nhà bê tông cũ kỹ và cuộc đối đầu đầy cam go, khốc liệt vẫn chưa kết thúc. Khi chỉ còn vài tên cố thủ ẩn nấp trong những ngóc ngách tòa nhà, lực lượng cảnh sát thận trọng lần theo dấu vết để tránh thương vong, lúc này, tiếng hai Hoàng vọng ra phía căn phòng rộng đang có nhiều lực lượng bao vây.
- Buông súng xuống, cho tao đi, nếu không, thằng này sẽ chết.
Trần Thiên nhìn về phía hai Hoàng rồi từ từ buông súng trong cảm giác bất an và lo lắng khi thấy họng súng của hắn đang dí vào thái dương cậu Út rồi lôi xềnh xệch đứa nhỏ đi theo hắn ra ngoài. Tiếng ú ớ sợ hãi của đứa em càng như hàng ngàn vết dao cứa vào tâm can Trần Thiên, cậu đành phải đứng im thất thế, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát và theo dõi. Hai Hoàng vẫn cố thủ kéo cậu Út đi theo hắn như một lá chắn để thoát khỏi sự bao vây của lực lượng chức năng.
- Chuẩn bị cho tao một chiếc xe, nhanh lên.
Một viên cảnh sát nhìn về phía các đồng đội rồi ra hiệu làm theo để tránh nguy hiểm con tin, những họng súng đã hạ xuống thấp và những ánh mắt của lực lượng cảnh sát vẫn không ngừng quan sát từng nhất cử nhất động của hai Hoàng. Hắn vẫn giữ chặt và kéo lê cậu Út đi dần ra ngoài cửa, đến gần một chiếc oto đậu sẵn và chuẩn bị lên xe thì bất ngờ, một tiếng nổ vang lên, hai Hoàng đổ gục về phía trước, mặt hắn đập xuống đất, thân người co giật lên vài cái rồi nằm bất động, máu trên lưng hai Hoàng bắt đầu loang ra, chảy dài dưới lớp xi măng lạnh ngắt. Trần Thiên lập tức không suy nghĩ, cậu lao đến kéo cậu Út về phía mình và đứng cạnh một viên cảnh sát. Những khẩu súng lên nòng, hướng nhanh về phía phát ra tiếng bắn, Trần Thiên đảo mắt nhìn nhanh và cất giọng nói lớn
- Xin các anh đừng bắn. Hãy tha cho cậu ấy. Đó là cận vệ của tôi, cậu ấy là người đã bắn tên Hoàng.
Lúc này, từ phía trong góc khuất của căn nhà hoang, một người thanh niên trong bộ cánh đen bước ra, tay vẫn còn cầm khẩu súng lục, lực lượng cảnh sát chĩa những khẩu súng nhắm sẵn về phía đối tượng cho đến khi người thanh niên buông súng và ra hiệu đầu hàng.
Lực lượng cảnh sát nhanh chóng bước đến trấn áp và đặt chiếc còng tay vào cổ tay người thanh niên, đó là Trầm, người cận vệ, đàn em thân tính trung thành của Trần Thiên đã đi theo cậu trong suốt chặng đường nguy hiểm lâu năm, ánh mắt Trần Thiên nặng vẻ u buồn, cậu ôm chặt lấy cậu Út, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt một người đàn ông rắn rỏi, kiên cường ướt trên vai áo của cậu bé đang ú ớ vì sợ và đang lên cơn kích động, Trần Thiên cảm thấy mọi thứ diễn ra trước mắt mình trở nên nhòe nhoẹt, hỗn độn và vội vã như một giấc mơ. Ánh mắt cậu lướt qua phía thi thể hai Hoàng đang nằm bất động trên vũng máu, tim nghe thắt lại, cậu cảm thấy đau đớn khi anh em ruột thịt rơi vào thảm cảnh tàn sát lẫn nhau chỉ vì tiền, vì tham vọng và khối gia tài đồ sộ, để rồi một ngày phải lăn lóc bỏ mạng giữa nơi xa xôi hoang lạnh.
Trước khi đến cứ địa ở Bà Rịa – Vũng Tàu, Trần Thiên đã tập hợp toàn bộ hồ sơ mua bán, tiêu thụ trái phép và file ghi âm thủ tiêu Mẫn Quỳnh của tập đoàn buôn hàng quốc cấm Hoàng Gia để gửi đến cơ quan chức năng, tập đoàn Hoàng Gia đã bị lực lượng cảnh sát vây bắt ngay sau đó, kẻ đứng đầu tập đoàn bị áp giải ra khỏi tòa nhà, đánh dấu chấm hết cho một băng đảng có tiếng trong giới gian thương hàng quốc cấm.
Có lẽ, không ai ngờ rằng, Trần Thiên đã chọn một quyết định thay đổi cuộc đời mình khi chính cậu là người đã trình báo và khai nhận toàn bộ những tội danh, quá trình buôn lậu gỗ và thú quý của gia đình và dẫn đường cho lực lượng cảnh sát đến mai phục, vây bắt hai Hoàng cũng như những tay buôn lậu khác.
Khi đứa em trai Út bị mất tích, Trần Thiên đã hình dung ra sự nguy hiểm mà bản thân cậu biết rằng một mình mình sẽ không thể đối phó nổi trong cuộc chiến tàn khốc này khi sự độc ác của hai Hoàng đã lên đến đỉnh điểm, bất chấp tình người, ngày đến cứ địa ở Vũng Tàu, Trần Thiên hình dung chỉ có hai con đường, một là chết, hai là vào vòng lao lý nhưng nếu cậu chết thì đó là một cái chết vô nghĩa nếu những kẻ thủ ác vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Trần Thiên đã mệt mỏi và ngao ngán khi nghĩ đến những phi vụ đầy máu và nước mắt của những người thân, chỉ vì tiền mà đổi đi sinh mạng, cậu muốn chấm dứt chuỗi ngày tội lỗi đó, chấm dứt sự tàn ác của những kẻ tham vọng mông muội. Cuối cùng, Trần Thiên đã quyết định phơi bày mọi góc khuất thao túng của những tập đoàn kinh doanh đen ra ánh sáng khi trình báo tất cả những hành vi phạm pháp bao nhiêu năm qua, cung cấp toàn bộ hồ sơ của những đối tác làm ăn phi pháp để dọn dẹp những kẻ thủ ác trong thế giới ngầm.
Những viên cảnh sát hạ thấp vũ khí, im lặng nhìn Trần Thiên ôm chặt cậu thanh niên đang ú ớ bám lấy tay cậu, cặp mắt vô thần và cái miệng méo xệch vì thường lên cơn động kinh, có lẽ những người đàn ông dù rắn rỏi cũng không thoát khỏi cảm xúc khi nhìn thấy một người vào sinh ra tử phải dỗ dành một đứa em không bình thường rồi thì sau đó sẽ phải lên xe như một tên tội phạm.
- Út ngoan, theo mấy chú về nhà, anh Thiên đi công chuyện rồi về với út.
Dù ra sức dỗ dành nhưng cậu em vẫn cứ bám vào tay mình không buông được, cuối cùng thì viên cảnh sát cũng phải đến đưa cậu bé ra xe để thi hành nhiệm vụ.
- Nhờ các anh đưa thằng bé về nhà an toàn.
- Được rồi, anh yên tâm.
Trần Thiên im lặng nhìn theo bóng cậu út được viên cảnh sát đưa ra xe cho đến khi đã vào tận bên trong, khi chiếc kính xe kéo xuống và cậu bé đã an toàn bên cạnh những người thi hành công vụ. Trần Thiên âm thầm đi về phía đội đặc nhiệm đang đứng sẵn, một chiếc còng tay lạnh ngắt tra vào tay cậu rồi khóa lại. Viên cảnh sát áp giải cậu về phía chiếc xe bít bùng đợi sẵn, Trần Thiên quay về phía chiếc oto đang đậu có đứa em trong đó để nhìn lần nữa trước khi cậu bước lên xe, về nơi giam giữ, chấm dứt đế chế ngầm của thế lực đen kinh doanh phi pháp, kết thúc con đường sinh tử khét tiếng của một ông trùm.
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
Link Truyện phát thanh trên Đài Phát Thanh Truyền hình Hậu Giang
Audio Truyện Cậu Cả đã được phát hành trên các Kênh:
Sản xuất: Kênh cô Trinh
MC: Hồng Trinh
Audio Truyện ngắn Cậu Cả
Sản xuất: Q Studio & Media
MC: Hải Yến
Comments