Sáng nay, thu về khoan thai, điềm nhiên như cánh mỏng !
Mở cửa bước ra ngoài, tôi nghe không khí có phần thanh tao dễ chịu, làn gió mát trong trẻo tỏa vào gương mặt, đong đầy phía trước thềm nhà, thong dong buông mềm lên những mành cửa sổ, mùa thu về, tinh khôi trong ánh nắng dịu ngọt sớm mai.

Những ngày trời vào thu, tôi ngồi ở một góc gian phòng có gam màu trầm mặc, nhớ tiếng hát du dương từ chiếc radio đời cũ, khi tôi còn nhỏ. Trong không gian im ắng, những lời ca đầy chất tự tình “Trưng vương khung cửa mùa thu” bỗng lãng đãng quay về, nhẹ nhàng trong tâm thức, càng làm cho mùa thu trong tôi trở nên lãng mạn.
Miền nam thì không có mùa thu rõ rệt, có chăng chỉ là chút không khí mát mẻ, dịu nhẹ của đất trời. Tôi vẫn thường hình dung về một mùa thu ở những đất nước xa xôi hay mùa thu ở ngoài Hà Nội, với những chiếc lá phong màu đỏ rực, đẹp say đắm lòng người, những đóa hoa cúc trắng tinh khôi trên những ngón tay đan, một chiếc bàn gỗ nhỏ với ly café nồng ấm khi trời còn se lạnh, người khách quen ngồi đó, lặng nhìn phố phường và nghe gió thu mát dịu.
Khi càng lớn tuổi, mùa thu dường như trở thành mùa đẹp nhất của một đời người bởi mùa thu cho người ta hồi tưởng lại những khoảng trời kỷ niệm, một thời cấp sách đến trường trong tà áo dài trắng tinh khôi, là những mối tình đầu trong sáng thơ ngây nơi góc lớp. Mùa thu như một kho tàng đầy ắp những ký ức thanh bạch, vẹn nguyên trên những lá thư tay gửi nhau ngày ấy!
Mùa thu thâm trầm như một người đã trải qua đủ bão giông, điềm nhiên để ngồi uống một ngụm trà và nghe mùi hương hoa cỏ.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn ngồi im lặng nơi cánh cửa sổ, bình yên nhìn ngắm những khoảnh khắc mưa thu phủ vàng trên ánh đèn đường, nhìn ngoài kia phố xá đông người và những cây bằng lăng trổ hoa tím biếc, bỏ quên đi những thăm thẳm đường trần, để thấy những vui buồn hỗn độn quanh mình, bỗng chốc cũng theo gió trôi đi.
Khác hẳn cái lạnh sang trọng, thấm đẫm của mùa đông, tươi tắn, ấm áp của mùa xuân hay rát bỏng cái nắng hanh vàng mùa hạ, mùa thu lặng lẽ nhưng sâu nồng, nhẹ nhàng như áo mỏng, trong veo như khói biếc, lưng chừng chạm đến những yêu thương!
Sẽ không phải tự nhiên mà mùa thu lại mang đến cho thi nhân nhiều cảm xúc mà vì ẩn chứa trong mùa thu, người ta cảm nhận sự sâu lắng của một tâm hồn hiện sinh đầy đặn. Mùa thu làm cho lòng người dẫu nổi trôi, hoang lạnh cũng trở nên ấm áp, dẫu có xanh xao nhàu nhĩ bởi những vết thương thì cũng về đây, ngồi dưới mái hiên này mà chữa lành trở lại.
Mùa thu nhẹ nhàng từng bước chân, như sợ chạm vào sự tĩnh tâm của một người khách lạ, mùa thu đến an nhiên, ra đi nền nã, mùa thu lặng lẽ để lại lòng người những bản tình ca bất hủ, cho người đến với người bằng sự thơ mộng, thương yêu!
Mùa thu gieo vào lòng thi nhân những vầng thơ tráng lệ, mộc mạc đơn sơ hay mỹ miều sang trọng cũng đều là những cung bậc tự tình, dệt nên những sắc màu trong bức tranh thi mạn, khoan nhiên.
Màu mắt trùng dương, một bờ vai thanh thoát ùa về trong ký ức, trói buộc những ngõ ngách hoang vu nơi trái tim loang lổ úa nhàu, mùa thu gợi nhớ những cũ kỹ xa xăm như người trung niên nhớ về một thời phiêu linh trong mảnh tình bên người thiếu nữ, dẫu đã qua đi nhưng vẫn nguyên vẹn thuở ấy.
Một vài vết tích phôi pha, một vài hư hao trầy xước, người năm xưa giờ đã chai sạn hình hài vẫn nhớ về một mùa thu trong tâm thức mỏng manh, mềm như áo lụa.
Người có yêu mùa thu như yêu từng xác lá, yêu ngụm café đăng đắng đầu ngày và có nhớ về một thời xưa cũ không tên!
Những ngày trôi đi, thu cũng trôi đi, thu cho người ta cảm xúc dường như chậm lại, có khi sâu sắc, có lúc ngây ngô, hồn nhiên như mắt trẻ.
Tháng chín mùa thu, người đặt vào trang sách này, một chút nỗi nhớ mông lung!
Võ Đào Phương Trâm
Comments